Vào một ngày đẹp trời .
Cửa ra vào của tòa nhà Hoa Đỉnh.
Hạ Vũ tươi cười đứng ở cửa, trong
tay cầm hai tấm vé xem phim.
Lúc này, một nam một nữ bước ra
khỏi tòa nhà, chàng trai mặc vest,
tay đeo đồng hồ Vacheron
Constantin, giắt chìa khóa BMW ở
thắt lưng, cô gái có dáng người khá
đẹp, xinh xắn, hai người cười cười
nói nói.
"Phương Phương!"Sau khi Hạ Vũ nhìn thấy cô gái, liền
mỉm cười chào cô ta.
Sau khi cô gái nhìn thấy Hạ Vũ, sắc
mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
"Anh... sao anh lại tới đây! Không
phải tôi đã nói với anh rồi, đừng
đến công ty của tôi! Đồng nghiệp
nhìn thấy anh, tôi cảm thấy mất
mặt lắm!", Phương Phương tỏ vẻ rất
không vui.
“Phương Phương, hôm nay là kỷ
niệm hai năm chúng ta yêu nhau.
Anh mua vé xem phim muốn gây
bất ngờ cho em”, Hạ Vũ cười đưavé xem phim cho Phương Phương.
Chàng trai mặc vest cau mày: "Yêu?
Phương Phương, không phải em nói
không có bạn trai sao?"
"Anh Ngô, em…", Phương Phương
không nói nên lời.
Chàng trai mặc vest hướng ánh mắt
về phía Hạ Vũ, nhìn từ trên xuống
dưới đánh giá Hạ Vũ một lượt, sau
đó nở một nụ cười khinh thường:
"Phương Phương, em có mắt nhìn
không vậy, sao lại quen một thằng
bạn trai nhà quê như này? Nhìn
quần áo hắn mặc kìa, đúng là cái đồkiết xác!"
Phương Phương sắc mặt thay đổi,
cô ta cảm thấy Hạ Vũ đang làm cho
cô ta mất mặt!
Vẻ mặt Hạ Vũ hơi thay đổi khi nghe
thấy lời nói có phần châm chọc của
chàng trai mặc vest, nhưng không
phản bác lại mà đưa tay kéo
Phương Phương đi.
"Phương Phương, đi thôi!"
“Đi cái gì mà đi!”, Phương Phương
đẩy tay Hạ Vũ ra.
"Anh Ngô nói đúng! Anh chỉ là mộtthằng kiết xác thôi. Anh có mua nổi
cho tôi điện thoại và túi xách mà tôi
thích không? Anh có mua nổi
không? Đến xem phim cũng phải
đợi đến ngày kỷ niệm, anh có gì
đem lại hạnh phúc cho tôi!"
Phương Phương mắng chửi thậm tệ.
“Phương Phương, mặc dù bây giờ
anh nghèo,… nhưng anh sẽ nỗ
lực!”, Hạ Vũ cắn răng nói.
"Nỗ lực à? Haha! Đúng là trò hề!
Gia đình anh nghèo như vậy, không
tiền, không quyền, không xuất thân,
cả đời cố gắng, cũng không bằng
một cọng tóc của anh Ngô!",Phương Phương cười lạnh nói.
“Thằng kia, loại rẻ rách như mày,
còn chả xứng xách giày cho tao!”,
cậu Ngô mặc vest, cũng hùa vào
châm chọc.
"Hạ Vũ, tôi đã muốn nói với anh từ
lâu, anh không xứng với tôi! Hôm
nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh, chia
tay đi!", Phương Phương kiên quyết
nói.
Ngay sau đó, Phương Phương quay
đầu lại nhìn về phía cậu Ngô, cười
quyến rũ:
"Anh Ngô, đi thôi".Dứt lời, Phương Phương đã chủ
động khoác tay cậu Ngô.
Cậu Ngô nhìn Hạ Vũ cười khinh
thường:
"Mấy đứa nghèo không xứng có
được tình yêu, hiểu chưa!"
Nói xong, cậu Ngô kéo Phương
Phương tiến vào một chiếc xe BMW
cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng của Phương Phương
xa dần, trong lòng Hạ Vũ trở nên
hỗn loạn.Đau buồn, tức giận, không cam
tâm, nhưng bất lực...
"Chỉ vì tôi nghèo mà hai năm yêu
nhau kết thúc thế này sao?"
Hạ Vũ cúi đầu nắm chặt tay, móng
tay cắm vào lòng bàn tay, đến mức
máu chảy ra ròng ròng.
Hạ Vũ và Phương Phương biết nhau
hồi cấp ba. Khi tốt nghiệp cấp ba,
cả hai mới xác nhận mối quan hệ
yêu đương, khi đó Phương Phương
vẫn còn rất đơn thuần.
Sau khi tốt nghiệp, Hạ Vũ được
nhận vào một trường đại học địaphương, nhưng Phương Phương
không trúng tuyển vào trường đại
học mà cô ta muốn, nên đã đi làm,
kể từ đó, con người của Phương
Phương dần dần thay đổi, trở nên
thực dụng hám tiền!
Hạ Vũ không đuổi theo Phương
Phương, cũng không níu giữ, bởi vì
anh chỉ là một thằng kiết xác, làm
gì có tư cách gì mà tranh giành với
cậu Ngô kia?
Mà Hạ Vũ cũng đã nhìn thấu
Phương Phương rồi.
Thực lòng mà nói, trong những năm
qua, vì gia cảnh nghèo khó, Hạ Vũkhông biết mình đã phải hứng chịu
bao nhiêu ánh nhìn, bao nhiêu oan
trái, đối xử bất công.
“Phương Phương, cô hôm nay xem
thường tôi, sau này tôi sẽ khiến cô
không với tới được!”, ánh mắt Hạ
Vũ sáng lên sắc bén.
"Còn anh Ngô, nếu có một ngày tôi
công thành danh toại, tôi sẽ cho
anh nếm đủ!"
...
Khu phố tồi tàn ở thành phố Thanh
Dương.Những người sống ở đây về cơ bản
là những người nghèo ở đáy xã hội,
nhà của Hạ Vũ cũng ở đây.
Trên đường về nhà, Hạ Vũ vẫn đau
đáu nghĩ tới chuyện kiếm tiền, nghĩ
mãi, nhưng lại không nghĩ ra được
gì, anh chỉ là một sinh viên của một
trường đại học bình thường, gia
cảnh lại nghèo khó, kiếm nhiều tiền
khó như lên trời vậy.
Xã hội này không có sự công bằng,
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!