Chương 142: Hay là gạo nấu
thành cơm luôn đi
Sau khi cúp máy.
"Hạ Vũ, lại là hoa khôi Tô Yên
à?", Vương Tuệ hỏi.
"Ừ", Hạ Vũ cúi đầu."Cậu... cậu và cô ấy có quan hệ
gì thế?", Vương Tuệ cúi đầu, hơi
buồn nói.
Hạ Vũ vội vàng giải thích: "Vương
Tuệ cậu đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ
nhờ tôi giả làm bạn trai cô ấy
mấy lần, lừa gạt mấy kẻ theo
đuổi cô ấy mà thôi".
"Cô ấy vừa gọi cho cậu để nhờ
cậu làm bạn trai của cô ấy nữa
à?", Vương Tuệ vân vê tà áo.
"Ừ, lần này cô ấy muốn tôi lừa bố
cô ấy, tôi vốn định từ chối, cậu
cũng nghe rồi đấy", Hạ Vũ cười
khổ nói."Hạ Vũ, không cần giải thích với
tôi, tôi cũng không phải bạn gái
cậu", Vương Tuệ gượng cười.
Dừng một lát, cô nói tiếp.
"Mà cậu cũng là chủ tịch tập
đoàn Hoa Đỉnh, Tô Yên lại là hoa
khôi trường chúng ta, gia cảnh
giàu có, cậu và cô ấy đúng là trời
sinh một cặp".
Trong mắt Vương Tuệ thì Tô Yên
chính là công chúa bạch tuyết, cô
là cô bé lọ lem, cô không thể so
sánh với cô chiêu như Tô Yên
được, điều này khiến cô cảm thấy
tự ti."Vương Tuệ, cô ấy cũng không
biết tôi là chủ tịch tập đoàn Hoa
Đỉnh, với mắt nhìn người của cô
ấy, cô ấy đương nhiên sẽ coi
thường tôi, tôi cũng không có ý gì
với cô ấy", Hạ Vũ nhún vai nói.
"Vậy... vây cậu có ý với ai?",
Vương Tuệ phải lấy hết cam đảm
mới dám hỏi câu này.
"Ví dụ... như người trước mặt tôi
đó", Hạ Vũ cười nói.
Hạ Vũ vừa mới thốt ra câu này,
trong lòng lập tức cảm thấy hối
hận bởi vì anh phát hiện mình
vừa lỡ miệng nói ra thì không khí
càng thêm xấu hổ.Vương Tuệ vội vàng cúi đầu,
nhưng cô lại cắn môi cười trộm,
trong lòng ngọt ngào như được
ăn mật vậy.
...
Ở nơi khác, trong biệt thự lưng
chừng núi nhà Tô Yên.
"Đúng là cái đồ khó ưa".
Tô Yên sau khi cúp máy, giận dữ
chu miệng nói.
Tô Yên tự hỏi lại mình, cho dù cô
ấy đi đến đâu cũng là tiêu điểm,
cô ấy muốn nhờ ai giúp đỡ thì
người đấy đều vui chết đi được,sao đến lượt cái tên Hạ Vũ này lại
làm cô ấy đau đầu thế chứ.
Dù như thế nhưng cô ấy nghĩ đến
việc dùng tiền để sai khiến anh ta
thì vẫn được chứ? Dù sao thì nhà
anh cũng rất nghèo, nhưng cô ấy
nhận ra cho dù dùng tiền cũng vô
dụng.
Đúng lúc này có tiếng bước chân
vọng đến, Tô Yên quay lại nhìn,
là bố cô ấy.
"Con gái, sao rồi? Bạn trai con có
đến không?", sếp Tô hỏi."Có chứ, anh ấy là bạn trai con,
sao lại không đồng ý cơ chứ", Tô
Yên diễn như thật.
"Ha ha, thế thì được", sếp Tô vui
sướng gật đầu.
"Bố, sao bố lạ thế, biết nhà anh
ấy nghèo mà bố còn vui như thế,
giống như biến thành người khác
vậy?"
Tô Yên không hiểu nổi bố mình,
cô ấy thậm chí còn nghĩ bố mình
biến thành người khác rồi cơ, lúc
trước bố cô ấy nhất quyết đòi tìm
một gia đình phải mạnh hơn nhà
cô ấy.Giờ rõ ràng ông ấy biết nhà Hạ
Vũ nghèo nhưng vẫn vui sướng,
hào hứng như vậy?
"Ha ha, trước kia là trước kia".
Trong lòng sếp Tô biết rõ Hạ Vũ
vốn có nghèo đâu, anh là chủ tịch
tập đoàn Hoa Đỉnh, là cháu ngoại
của Liễu Chí Trung - người giàu
nhất Tây Nam đấy chứ.
"Đúng rồi, con gái, con với cậu ta
đã gạo nấu thành cơm chưa?",
sếp Tô cười hỏi.
Tô Yên nghe thấy thế, nhất thời
im lặng."Bố, bố,.... sao bố lại không biết
xấu hổ hỏi con loại chuyện này
chứ, con ... con có phải người dễ
dãi thế đâu", Tô Yên giậm chân
nói.
"Nếu không thì con phải cố gắng
lên, cố gắng sớm ngày gạo nấu
thành cơm với cậu ta, không,
đêm nay phải cố gắng gạo nấu
thành cơm với cậu ta luôn, nắm
chắc chuyện này trong tay", sếp
Tô cười nói.
"Bố,... bố... bố ra ngoài đi".
Nghe thấy thế mặt mũi Tô Yên
đỏ bừng lên."Được, được, được, bố đi chuẩn
bị bữa tối đây", sếp Tô cười xoay
người ra khỏi phòng.
...
Bên kia.
Ăn xong, Hạ Vũ lái Lamborghini
chở Vương Tuệ về nhà.
Trên đường.
"Hạ Vũ, cậu giúp tôi nhiều thế, tôi
không biết trả ơn cậu kiểu gì",
Vương Tuệ cắn môi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!