Chương 166: Sếp Trịnh
Lúc này, Hồ Bình đột nhiên nhìn Hạ
Vũ cười nói?
"Ê, anh giờ đang làm gì thế?"
Giọng của Hồ Bình pha chút đùa
cợt, tám phần là muốn vẽ mây nẩy
trăng, dìm Hạ Vũ xuống nâng bản
thân mình lên.
"Tôi á? Giờ đang học ở đại học
Thanh Dương", Hạ Vũ hờ hững nói.
"Đại học Thanh Dương? Học ở một
cái trường chính quy hạng hai như
thế sau này làm được trò trống gì
chứ", Hồ Bình khinh thường nói."Ừ, đại học Thanh Dương rất bình
thường", tên gầy và tên béo cùng
gật đầu.
Trong mắt bọn họ, bốn người trên
bàn này chỉ có Hạ Vũ là không có
tiền đồ nhất, ăn mặc cũng xuề xòa.
Hạ Vũ cười khẩy nói: "Không có tiền
đồ? Hồ Bình, nói thật, anh trong
mắt tôi chả là cái đếch gì cả, anh có
thể ngồi cùng bàn với tôi là có phúc
lớn đấy".
"Gì cơ? Mày nói tao không là cái
đếch gì á? Ha ha", Hồ Bình cười ha
ha.
Hồ Bình cười nói: "Sao mày không
nhìn xem mình ăn mặc thế nào, một
thằng sinh viên nghèo mà dám nóitao không là cái đếch gì? Mày dựa
vào đâu chứ?"
"Muốn biết tôi dựa vào đâu? Nói ra
tôi sợ dọa chết anh", Hạ Vũ cười
khẩy nói.
"Gì? Dọa chết tao á? Ha ha", Hồ
Bình cười to, giống như nghe được
chuyện gì buồn cười lắm.
Tên gầy và tên béo ngồi cùng bàn
cũng che miệng cười nhạo.
"Hồ Bình, tôi cam đoan với anh, kết
cục của việc anh đắc tội tôi sẽ rất
thảm đấy", Hạ Vũ bình tĩnh nói.
Thù oán của Hạ Vũ và Hồ Bình thì
phải nói đến lúc học cấp hai.Năm cấp hai Hạ Vũ cực kỳ hận Hồ
Bình, bởi vì Hồ Bình đã cướp Từ
Mạn đi, lại còn hùa cùng người khác
đánh anh nữa chứ.
Nhưng đây là chuyện của bao nhiêu
năm trước rồi, Hạ Vũ không định
tính toán với Hồ Bình nữa.
Ai dè anh ta lại còn châm chọc Hạ
Vũ, tưởng Hạ Vũ là quả hồng mềm
dễ bóp, ngại quá, Hạ Vũ sẽ không
để anh ta được như ý.
Nếu đã thế, trong lòng Hạ Vũ quyết
định thù cũ hận mới tính hết một
lượt.
"Gì? Đắc tội mày thì không có kết
cục tốt á? Ha ha, nực cười, nhìn cái
dáng nghèo nàn của mày, sợ là chỉđược cái nói mồm là giỏi", Hồ Bình
cười nói.
"Hồ Bình, cậu không cần lãng phí
thời gian với tên này, hôm nay có
đến mười mấy hai mươi các sếp,
còn có không ít nhân vật tầm cỡ, là
thời cơ tốt để xã giao, chúng ta đi
hai vòng đi", tên gầy nói.
Tên tóc vàng cũng nói: "Đúng đấy,
cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ qua
được chứ?"
Bọn họ đến tham dự hôn lễ để xã
giao là chính.
"Cũng đúng".
Hồ Bình gật đầu, sau đó đi cùng hai
người họ.Đương nhiên bọn họ sẽ không mời
Hạ Vũ rồi, bởi bì bọn họ không coi
anh ra gì.
Tiếc rằng bọn họ không biết Hạ Vũ
chính là nhân vật tầm cỡ nhất trong
số những người ở đây ngày hôm
nay.
Hạ Vũ liếc nhìn những người ở đây,
bọn họ ăn mặc gọn gàng chỉn chu,
còn có mấy người liếc mắt là biết
làm sếp.
Dù sao hôm nay chú rể cũng là sếp
có giá trị con người lên đến chục
triệu mà, thế nên những người đến
tham dự hôn lễ cũng có mấy sếp
khác.Mà mấy sếp này đa phần là những
người có tài sản lên đến mấy chục
triệu.
Nhưng Hạ Vũ không quen những
sếp ở đây.
Lí do rất đơn giản, những sếp lớn
mà Hạ Vũ quen mặt cũng phải có
tài sản từ một trăm triệu trở lên, mà
mấy sếp ở đây cùng lắm là có mấy
chục triệu.
Những sếp có giá trị mấy chục triệu
không đủ trình để quen biết Hạ Vũ.
Kể cả ở lần đấu giá trước, mấy sếp
có giá trị con người mấy chục triệu
cũng không đủ tuổi để tham gia
buổi đấu giá.Thế nên mấy sếp này có nhìn thấy
Hạ Vũ cũng chưa chắc đã biết anh.
Hạ Vũ chỉ nhìn thấy một bóng người
quen thuộc ở đây, người này họ
Trịnh, ở buổi đấu giá lần trước đã
đưa cho anh một tấm danh thiếp.
Giá trị con người của sếp Trịnh đã
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!