Chương 170: Hối hận muộn màng
Tất cả mọi người ở đây nghe thấy
thế thì mí mắt giật giật, chỉ giữ lại
một hơi mà không gọi là thừa sống
thiếu chết à?
Hồ Bình nghe Hạ Vũ nói thế, sợ đến
mức trợn trừng hai mắt.
"Được ạ, chuyện mà anh Hạ đã
dặn, tôi đây nhất định sẽ làm thật
tốt", ông chủ Cao Tuyền vội vàng
gật đầu.
Ngay sau đó, ông ta lạnh lùng nói."Đánh anh ta cho tôi, giữ lại một
hơi là được".
Vừa dứt lời, mười mấy bảo vệ vội
vàng lao lên đấm đá Hồ Bình như
ong vỡ tổ.
"Aaa! Cứu mạng!"
"Hạ Vũ, cầu xin anh tha cho tôi".
Hồ Bình bị đánh, luôn mồm hét
thảm thiết và cầu xin tha thứ.
Khách khứa ở đây nhìn thấy cảnh
này đều sợ hết hồn nhưng không ai
dám nói gì, cũng không ai dám xen
vào.
Những người lúc trước vừa đắc tội
Hạ Vũ lập tức bị dọa sợ chết khiếp.Hạ Vũ nhìn Hồ Bình đang quằn quại
trên đất, không hề thương hại anh
ta.
Bởi vì giờ Hạ Vũ đang trả lại cho Hồ
Bình những gì năm xưa anh phải
chịu, năm xưa khi anh đi tìm Hồ
Bình tranh luận đã bị anh ta gọi
người đánh như thế.
Chuyện đó đến giờ anh vẫn nhớ
như in, bởi vì Hồ Bình cướp bạn gái
của anh, còn đánh anh một trận
nên tinh thần của anh suy sụp, hơn
một năm mới đỡ hơn, thành tích
học tập cũng vì thế mà xuống dốc
không phanh.
Lúc đó Hạ Vũ không có cơ hội trả
thù.Bây giờ anh sẽ trả đủ món nợ khi
xưa.
Khoảng mười phút sau.
"Dừng lại đi", Hạ Vũ xua tay.
Mười mấy bảo vệ nghe thấy thế mới
dừng lại.
Hạ Vũ đi đến trước mặt Hồ Bình.
Lúc này Hồ Bình đang hấp hối nằm
trên đất, mặt đầm đìa máu, như
một con chó chết, cực kỳ thảm hại.
Hạ Vũ giẫm lên mặt Hồ Bình, cúi
đầu nhìn anh ta, híp mắt nói.
"Hồ Bình, mười năm trước lúc anh
đánh tôi xong cũng giẫm lên mặt tôi
như thế, lúc đó tôi đã nói sẽ có mộtngày tôi trả lại tất cả cho anh, đó
chính là ngay hôm nay".
Mười năm trước Hạ Vũ không hề
nghĩ rằng mười năm sau anh có thể
báo thù được, có lẽ giống như câu
nói quân tử báo thù mười năm
không muộn.
"Khụ khụ!"
Hồ Bình nằm trên đất ho ra mấy
ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như
tờ giấy.
Giờ tâm trạng của anh ta thế nào
chỉ có mình anh ta biết.
"Tôi cho anh một lời khuyên, đợi
sau khi anh khỏi rồi thì đừng ở
thành phố Thanh Dương nữa, nếukhông cứ thấy anh một lần tôi lại
đánh một lần".
Hạ Vũ nói xong thì quay mặt sang
chỗ khác, không hề để ý đến Hồ
Bình nữa.
"Sếp Trịnh, ông chủ Cao, tôi không
tiếp tục tham dự hôn lễ này nữa,
giờ tôi đi trước, sự giúp đỡ của hai
người Hạ Vũ tôi nhớ kỹ", Hạ Vũ thờ
ơ nói.
Sếp Trịnh và ông chủ Cao nghe
thấy Hạ Vũ nói thế thì cười tít mắt,
để chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh nợ
ân tình bọn họ là chuyện cực kỳ tốt,
bình thường bọn họ lấy đâu ra cơ
hội tốt như thế."Chúng tôi tiễn anh Hạ", sếp Trịnh
và ông chủ Cao cùng đồng thanh
nói.
Sau đó cả hai người cùng cung kính
đưa chân Hạ Vũ ra tận cửa.
"Chồng à, em cũng đi tiễn anh ta",
Từ Mạn vội vàng nói với chú rể.
Nói xong cô ta vội vàng đi theo.
Bãi đỗ xe khách sạn.
Sếp Trịnh và ông chủ Cao tiễn Hạ
Vũ đến tận trước chiếc Lamborghini.
"Hai người tiễn đến đây là được
rồi".
Hạ Vũ nói xong, mở cửa xe
Lamborghini ngồi vào.Anh vừa mới ngồi vào ghế, lúc
chuẩn bị đóng cửa thì Từ Mạn vội
vàng chạy tới.
"Hạ Vũ, chờ đã", Từ Mạn vội vàng
gọi Hạ Vũ.
"Còn chuyện gì à?", Hạ Vũ dửng
dưng nhìn Từ Mạn.
"Hạ Vũ, anh là tình đầu của em,
thực ra... thực ra mấy năm nay
trong lòng em vẫn luôn có anh, anh
có thể cho em một cơ hội nữa
không, em thấy chúng ta có thể bắt
đầu lại từ đầu", Từ Mạn cắn môi
nói.
"Xin lỗi, cô không xứng!"Hạ Vũ nói xong thì thằng tay đóng
cửa xe.
Brừm brừm brừm...
Tiếng động cơ Lamborghini gầm rú
vang lên, chiếc Lamborghini lao vút
đi, chỉ để lại cho Từ Mạn khói bụi
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!