Sau khi vào nhà, Hạ Vũ phát hiện
bên cạnh mẹ có một ông già mặc
com-lê, khí chất bất phàm, thoạt
nhìn cũng không phải người bình
thường.
"Cháu trai!"
Ông lão cười với Hạ Vũ.Hai chữ này lập tức khiến Hạ Vũ
sững sờ.
“Mẹ, chuyện này… chuyện gì đây!”,
Hạ Vũ kinh ngạc nhìn mẹ.
Mẹ anh thường nói với Hạ Vũ rằng
bà ngoại và ông ngoại của anh đã
qua đời trước khi Hạ Vũ được sinh
ra, vì vậy Hạ Vũ chưa bao giờ gặp
ông ngoại, cũng không biết tin tức
gì của họ.
Mẹ thở dài: "Vũ Nhi, mẹ... mẹ đã
nói dối con suốt mấy năm nay. Ông
ngoại con chưa chết. Ông ấy là ông
ngoại ruột của con. Hồi đó mẹ sống
với bố con nhưng ông ngoại conkhông đồng ý nên mẹ đã bỏ trốn
với bố con... "
Tin tức đột ngột này khiến Hạ Vũ có
chút choáng váng, hóa ra anh có
ông ngoại? Hóa ra là bố mẹ bỏ trốn
để theo đuổi tình yêu?
“Nhân tiện, ông của con tên là Liễu
Chí Trung”, người mẹ nói thêm.
"Liễu... Liễu Chí Trung!"
Cơ mặt Hạ Vũ đột nhiên co giật, dĩ
nhiên Hạ Vũ đã từng nghe đến cái
tên này, Liễu Chí Trung là người
giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, có tiếng
toàn quốc, huống chi là ở tỉnh này!Trong ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn
Hoa Đỉnh của Liễu Chí Trung có mặt
ở hầu hết các thành phố, tất cả đều
rất lớn, bao gồm cả thành phố
Thanh Dương, cũng có hoạt động
kinh doanh của tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Ông… ông thật sự là Liễu Chí
Trung, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh
ạ!?”, Hạ Vũ tròn mắt nhìn Liễu Chí
Trung.
Hạ Vũ không thể tin được ông ngoại
mình lại là nhân vật tầm cỡ như
vậy?
“Đúng vậy, cháu trai ngoan!”, LiễuChí Trung bước tới, trên mặt mang
theo nụ cười, muốn ôm lấy Hạ Vũ.
Hạ Vũ lùi lại một bước.
"Đã nhiều năm như vậy, tại sao ông
không đến nhận cháu? Ông giàu có
như vậy, tại sao lại để cho mẹ cháu
sống vất vả như vậy!", Hạ Vũ tức
giận chất vấn.
Hạ Vũ sống cuộc sống khó khăn
cũng không sao, nhưng bố mất
sớm, mấy năm nay một mình mẹ
chăm sóc anh, Hạ Vũ biết mẹ anh
đã vất vả như thế nào.
"Cháu trai, ông đã nhiều lần gửi tiềncho mẹ cháu nhưng mẹ cháu ngoan
cố, một mực không nhận, còn
không cho ông nhận cháu. Thật ra
ông đã muốn nhận cháu từ lâu rồi.
Dù gì cháu cũng là cháu ngoại ông
mà!", Liễu Chí Trung bất lực nói.
“Mẹ, những… những gì ông ấy nói
là sự thật sao?”, Hạ Vũ nhìn mẹ
mình.
Mẹ anh gật đầu: "Ông ấy nói đúng.
Đời này mẹ vốn không muốn cho
ông ấy nhận con, nhưng bây giờ mẹ
đã nghĩ thông suốt rồi. Những khúc
mắc của thế hệ trước chúng ta
không thể để liên lụy đến con, để
con có cuộc sống tốt hơn, mẹ đãnghĩ nên cho ông ấy nhận con, hy
vọng con có thể chấp nhận ông ấy".
“Cháu ngoan!”, Liễu Chí Trung cười
ôm chặt lấy Hạ Vũ.
Lần này Hạ Vũ không né tránh nữa.
"Cháu trai yêu quý của ông, bao
năm qua, cháu đã vất vả rồi. Đừng
lo lắng, ông sẽ bù đắp cho cháu!",
Liễu Chí Trung nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy ra
một thẻ ngân hàng và đưa cho Hạ
Vũ:
"Cháu trai yêu quý, trong thẻ cómột khoản tiền tiêu vặt một trăm
triệu. Cháu cầm trước đi, không đủ
thì đến tìm ông!"
"Một... một trăm triệu!"
Hạ Vũ hai tay run lên, suýt nữa
không đứng vững.
Đối với Hạ Vũ mà nói, đây đơn giản
là một con số trên trời, Hạ Vũ chưa
bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có nhiều
tiền như vậy, nhưng theo lời của
Liễu Chí Trung thì đó chỉ là tiền tiêu
vặt?
Liễu Chí Trung đương nhiên nhìn ra
suy nghĩ của Hạ Vũ."Haha, một trăm triệu chỉ là tiền lẻ
đối với ông ngoại thôi, hiểu chưa".
Liễu Chí Trung cười và đặt tấm thẻ
vào tay Hạ Vũ, sau đó nói tiếp:
"Ngoài ra, tất cả công việc kinh
doanh của ông ở thành phố Thanh
Dương sẽ được giao cho cháu".
"Giao cho cháu? Nhưng cháu còn
đang học đại học, chưa kể... cháu
chưa kinh doanh bao giờ", Hạ Vũ
nói.
"Không sao cả. Công việc kinh
doanh của Thanh Dương tương đốiổn định và có sự quản lý của ban
giám đốc. Cháu chỉ cần đứng tên
chủ tịch hội đồng quản trị là được,
cứ tiếp tục công việc học tập của
cháu đi. Cháu có thể tùy ý sử dụng
số tiền kiếm được từ chi nhánh
Thanh Dương", Liễu Chí Trung nói.
“Vâng!” Hạ Vũ đồng ý.
Sau sự cố Phương Phương ngày
hôm nay, Hạ Vũ biết tầm quan
trọng của việc có tiền và địa vị!
Điều quan trọng nhất là Hạ Vũ đột
nhiên nhớ ra Phương Phương,
người vừa mới chia tay với mình,
đang làm lễ tân tại chi nhánh ThanhDương của tập đoàn Hoa Đỉnh, và
cậu Ngô cũng là người của chi
nhánh Thanh Dương!
Mà anh sắp trở thành chủ tịch của
chi nhánh này.
Hạ Vũ không khỏi suy nghĩ, khi
Phương Phương và cậu Ngô biết
anh là chủ tịch mới của công ty
mình, họ sẽ có biểu cảm như thế
nào nhỉ? Điều này khiến Hạ Vũ rất
mong đợi...
"Cháu đồng ý là được rồi. Sáng mai,
cháu sẽ là chủ tịch chi nhánh Thanh
Dương, thế nào? Ông sẽ thu xếp
mọi việc bên phía công ty", Liễu Chí
Trung cười nói.“Vâng!”, Hạ Vũ lại gật đầu.
Liễu Chí Trung càng vui hơn khi Hạ
Vũ đồng ý, lúc đầu ông ấy sợ Hạ Vũ
sẽ không chấp nhận mình, không
ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như
vậy.
Liễu Chí Trung vỗ vỗ vai Hạ Vũ:
"Khi tốt nghiệp đại học, chỉ cần
cháu muốn, cháu sẽ là người thừa
kế tương lai của tập đoàn Hoa
Đỉnh!"
Ở lại một lúc, sau đó Liễu Chí Trung
nói bên công ty còn rất nhiều việc,
ông ấy phải gấp rút trở về tỉnh
trước, sau này sẽ đến gặp Hạ Vũ
sau, nói với Hạ Vũ rằng nếu cần bấtkì sự giúp đỡ nào, chỉ cần gọi điện
cho ông ấy là được.
Sau khi Liễu Chí Trung rời đi.
“Không ngờ mình lại là cháu của
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!