"Cái gì! Hiệu trưởng bảo kê cho cậuta? Cậu ta chỉ là một thằng kiết xác,
sao hiệu trưởng lại bảo kê cho cậu
ta được!", Trương Hổ không hiểu
được.
“Chuyện này chú cũng không biết
nữa, nếu muốn biết cháu có thể tự
đi hỏi hiệu trưởng”, chủ nhiệm Lý
khoát tay nói.
Trương Hổ nhất định không thể hỏi
hiệu trưởng vì hắn không quan hệ
gì với hiệu trưởng.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!"
Trương Hổ thấy kế hoạch của mình
đã thất bại, sắc mặt tái mét đi vì tức
giận.Phải biết, hắn đã hùng hổ tuyên bố
trước lớp, rằng Hạ Vũ nhất định sẽ
bị đuổi học, hơn nữa còn nặng lời
với Hạ Vũ, nếu Hạ Vũ không bị đuổi
học thì hắn sẽ rất mất mặt trước
lớp!
...
Nhà hàng Thịnh Diên.
Nhà hàng này là nhà hàng cao cấp
nhất ở gần trường.
Trang trí của nhà hàng rất phong
cách, môi trường của nhà hàng
tương đối yên tĩnh.Trên một bàn ăn, Hạ Vũ và cậu mập
đang ngồi.
Sau khi tan học, Hạ Vũ nói sẽ mời
cậu mập đi ăn, bây giờ đã là cậu
ấm giàu có, Hạ Vũ đương nhiên sẽ
chọn một nhà hàng cao cấp nhất
gần đó.
Nhà hàng Thịnh Diên rất nổi tiếng ở
đại học Thanh Dương, nhưng đây là
lần đầu tiên Hạ Vũ đến ăn ở đây.
“Hạ Vũ, cậu phát tài rồi, làm người
anh em tôi đây cũng được thơm
lây”, cậu mập vẻ mặt hào hứng.
Mặc dù nhà cậu mập có kinh doanhnhỏ, nhưng cậu ấy không giàu có,
đây cũng là lần đầu tiên cậu mập
đến ăn ở nhà hàng Thịnh Diên.
“Trước đây cậu thường mời tôi đi
ăn, bây giờ tôi mời lại là chuyện
đương nhiên mà”, Hạ Vũ cười nói.
Lúc trước Hạ Vũ nghèo không đủ
tiền ăn, phần lớn đều là cậu mập
giúp đỡ Hạ Vũ, Hạ Vũ vẫn luôn ghi
nhớ trong lòng.
Cậu mập đột nhiên ngẩng đầu lên
nói: "Hạ Vũ, tôi thấy lớp trưởng
Vương Tuệ có vẻ thích cậu đấy".
"Hơn nữa, Vương Tuệ xinh đẹp ngọtngào. Quan trọng nhất là nhân
phẩm cô ấy tốt, không hám tiền. Cô
ấy cũng còn độc thân. Cô gái tốt
như vậy có lên rừng xuống biển
cũng không tìm được đâu, tôi thấy
cậu theo đuổi cô ấy được đó”, cậu
mập cười nói.
“Cô ấy là một cô gái khá tốt, nhưng
tôi cũng không nghĩ nhiều, để thuận
theo tự nhiên đi”, Hạ Vũ nói.
Lúc này, đồ ăn bắt đầu được dọn
lên, như cá Squirrel, gà đặc sản, hải
sản nổi tiếng, và một số món ăn
đặc trưng khác trong nhà hàng, tất
nhiên còn có một chai rượu vang
đỏ.Trước đây, gọi nhiều món như vậy
cùng một lúc chắc chắn là điều mà
Hạ Vũ không dám nghĩ tới, hơn nữa
đây còn là những món ăn đắt tiền.
Sau nửa giờ, Hạ Vũ và cậu mập đã
no say.
"Tính tiền!"
Hạ Vũ gọi người phục vụ đến thanh
toán hóa đơn.
“Thưa anh, của anh tổng cộng 4330
nhân dân tệ, coi như làm tròn là
4300, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt
ạ”, cô phục vụ mỉm cười.Một bữa cơm hơn 4.000 tệ, nếu là
Hạ Vũ của trước đây, nghĩ còn
không dám nghĩ tới ấy chứ, đây là
phí sinh hoạt một năm của Hạ Vũ
đấy.
"Quẹt thẻ".
Hạ Vũ vừa sờ ví tiền vừa nói.
"Hả? Ví của tôi đâu rồi?"
Hạ Vũ chợt nhận ra ví của mình đã
biến mất!
Hạ Vũ nhanh chóng đứng dậy, lục
soát khắp người, nhưng vẫn không
tìm thấy ví tiền đâu."Đậu, lẽ nào bị trộm rồi sao?"
Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra vừa rồi anh
đi vào nhà vệ sinh, có người đã
đụng phải anh một cái.
Hạ Vũ lúc đó không có cảm giác gì,
nhưng giờ đã mất ví tiền, Hạ Vũ liền
nghĩ đến hắn.
Hạ Vũ liếc nhìn xung quanh không
thấy bóng dáng của tên đó trong
nhà hàng, e sợ rằng hắn bỏ đi sau
khi phạm tội từ lâu rồi.
“Ví bị trộm rồi á?”, cậu mập cũng tỏ
vẻ kinh ngạc.
“Đúng vậy, khi nãy khi tôi đi vệsinh, trong nhà vệ sinh đã có người
đụng phải tôi. E là tên khốn đó đã
trộm mất ví của tôi rồi”, Hạ Vũ cười
khổ.
"Vậy tôi sẽ trả tiền!"
Cậu mập nhanh chóng lấy ví ra khỏi
túi, nhưng cuối cùng chỉ lôi ra được
286 nhân dân tệ, thậm chí còn
không đủ để trả số lẻ.
Lúc tính tiền không có tiền trả là
tình huống khó xử nhất.
Lúc này, một người đàn ông trung
niên mặc vest đi tới, trông giống
như quản lý khách sạn.
“Tiểu Hạ, chuyện gì đang xảy ra ởđây vậy?”, người quản lý hỏi người
phục vụ.
“Quản lý, hai người họ nói rằng họ
bị mất ví và không có tiền để trả”,
cô phục vụ nói.
"Ra vậy. Cô cứ đi làm việc đi, chỗ
này cứ để tôi!", người quản lý khoát
tay với nhân viên phục vụ.
Ngay sau đó, quản lý nhìn về phía
hai người Hạ Vũ: "Hai vị, tôi là quản
lý nhà hàng này".
"À... Quản lý, vừa rồi tôi đi vệ sinh,
ví của tôi bị trộm mất rồi..., có thể
viết giấy nợ cho tôi được không?
Mai tôi sẽ đem trả", Hạ Vũ lộ vẻ xấu
hổ.“Bị trộm hay là muốn ăn chùa còn
chưa biết được đâu!”, quản lý cười
lạnh một tiếng.
Khi Hạ Vũ và cậu mập đi vào, quản
lý đã chú ý đến cả hai rồi, bởi vì giá
ở đây tương đối cao nên những
người đến ăn ở đây đều ăn mặc rất
cao cấp.
Nhưng Hạ Vũ và cậu mập mặc toàn
quần áo rẻ tiền.
Lúc đó, quản lý đã thầm nghĩ, hai
thằng này có trả nổi không đây?
Nhưng người đến đều là khách,
quản lý không thể đuổi họ đi."Cái gì? Ông nói chúng tôi ăn chùa
à? Ông có nhầm không! Ông có biết
người bên cạnh tôi là ai không? Cậu
ấy là cháu của Liễu Chí Trung? Cậu
ấy mà cần đi ăn cơm chùa à?", cậu
mập nói.
"Cậu nói cậu ta là cháu của Liễu Chí
Trung à? Vậy tôi là ông nội của Liễu
Chí Trung đấy!", quản lý chế nhạo.
Làm sao mà người quản lý lại có thể
tin rằng một thằng cha mặc quần
áo rẻ tiền là cháu của người giàu
nhất Tây Nam được? Vớ vẩn!
Hạ Vũ cau mày khi nghe lời này: "Ví
của tôi mất ở nhà hàng của các
ông, các ông cũng phải chịu trách
nghiệm chứ nhỉ?""Hừm, tôi thấy cậu đây là đang
muốn lươn lẹo, lấy đây làm cái cớ
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!