Khu ổ chuột, nhà của Hạ Vũ.
Tuần trước, sau khi ông ngoại cho
Hạ Vũ một trăm triệu, Hạ Vũ đã lên
kế hoạch mua một căn biệt thự để
ở nhằm tạo cho mẹ mình một môi
trường sống tốt hơn.Nhưng mẹ nói rằng bà ấy có cảm
tình sau khi sống ở đây một thời
gian dài. Mà trong ngôi nhà này có
kỉ niệm về người bố đã qua đời của
Hạ Vũ, vì vậy bà ấy quyết định tiếp
tục ở đây mà không chuyển đi.
Tuy không đổi nhà, nhưng Hạ Vũ đã
bổ sung thêm một số đồ đạc mới
cho căn nhà, tạo cho tổng thể căn
nhà một diện mạo mới.
Khi Hạ Vũ về đến nhà. ông ngoại đã
đợi sẵn ở đó.
"Vũ Nhi, đến đây! Ngồi xuống đi!"
Khi ông ngoại Liễu Chí Trung nhìn
thấy Hạ Vũ bước vào, ông ấy nhanh
chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo HạVũ ngồi xuống bên cạnh.
Chương 41-50 :
“Vũ Nhi, một tuần qua cháu thế
nào? Hài lòng không?”, ông ngoại
Liễu Chí Trung hiền hòa hỏi.
Hạ Vũ cười toe toét: "Ông, thành
thật mà nói, cảm giác có tiền tuyệt
thật đấy, một tuần qua rất tuyệt ạ".
Kể từ khi Liễu Chí Trung và Hạ Vũ
gặp nhau, Hạ Vũ đã thực sự có một
tuần trôi qua rất vui vẻ.
Những kẻ thù trước đây đã giẫm
đạp lên anh, những kẻ từng khinh
thường anh giờ cũng phải nể phục
anh, Hạ Vũ cuối cùng đã trở thành
con cá chép hóa rồng.Tất nhiên, trong lòng Hạ Vũ biết rất
rõ rằng tất cả những điều này đều
là nhờ ông ngoại.
"Haha, tốt quá! Tốt quá!", ông
ngoại Liễu Chí Trung bật cười sau
khi nghe Hạ Vũ nói thế.
Dừng lại một chút, Liễu Chí Trung
lại nói:
"Vậy thì cháu có biết không. Thực
ra, tuần đó, ông ngoại cũng đang bí
mật quan sát cháu".
“Quan sát cháu?”, Hạ Vũ hơi kinh
ngạc, kỳ thật Hạ Vũ cũng không để
ý."Ừ, ông đã quan sát cháu một tuần
qua. Thành thật mà nói, biển hiện
của cháu đã vượt quá dự tính của
ông", Liễu Chí Trung nói.
“Có phải là quá tệ không?”, Hạ Vũ
lộ ra một nụ cười gượng gạo.
"Không, tốt ngoài sự mong đợi của
ông. Lúc mới lên làm chủ tịch công
ty, có thể loại trừ những kẻ bất
đồng chính kiến, đồng thời dùng
những phương pháp khôn khéo để
thu phục lòng người. Điểm này khá
giống ông lúc còn trẻ đấy”, Liễu Chí
Trung cười nói.
“Uh, thật sao?”, Hạ Vũ xấu hổ gãi
đầu."Nhân tiện, Vũ Nhi, ông có một câu
hỏi. Lần trước cháu bị bắt cóc, sao
bọn chúng lại thả cháu đi?", Liễu
Chí Trung tò mò hỏi.
Vấn đề này Liễu Chí Trung rất tò
mò.
Thư ký của Liễu Chí Trung cũng cho
biết:
"Cậu chủ, lão gia nghĩ hôm đó cậu
gặp nạn, ông ấy đã chuẩn bị sẵn
người ra tay cứu cậu. Kết quả là cậu
chủ đã bước ra khỏi xe của bọn bắt
cóc một cách đàng hoàng, điều đó
thực sự gây sốc cho tôi và lão gia".
Chuyện mà Liễu Chí Trung nói tới là
chuyện hai bố con nhà họ Ngô đãthuê người giết anh.
Hạ Vũ cười: "Ông ngoại. Có cái gì
tiền không giải quyết được sao?
Nếu không, vậy chỉ có thể nói là
tiền không đủ! Cháu đưa cho bọn
bắt cóc mười triệu, thế là chúng đã
thả cháu đi, còn khai ra chủ mưu
đằng sau nữa".
"Haha, ra là vậy sao, đúng là không
có gì mà tiền không giải quyết
được! Nói hay lắm!", Liễu Chí Trung
đột nhiên hiểu ra liền bật cười. .
Liễu Chí Trung càng ngày càng phát
hiện ra rằng biểu hiện của Hạ Vũ tốt
hơn nhiều so với mong đợi ban đầu.Ban đầu Liễu Chí Trung cũng không
đặt kỳ vọng quá cao vào Hạ Vũ, ông
ấy chỉ hy vọng Hạ Vũ không phải
một cậu ấm vô dụng, có thể chuyên
tâm vào sự nghiệp một chút, sau
này có thể giữ vững gia nghiệp là
đủ rồi.
Nhưng sự xuất sắc của Hạ Vũ đã
vượt qua sự tưởng tượng của ông
ấy.
"Vũ Nhi, với thành tích xuất sắc của
cháu, ông sẽ cho cháu một tỷ nữa
để tiêu vặt".
"Ngoài ra, nếu cháu cần sự giúp đỡ,
hãy gọi điện trực tiếp cho ông. Nóichung là ở trong phạm vi ba tỉnh
Tây Nam. Liễu Chí Trung ông không
có chuyện gì không giải quyết được
cả", Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy
điện thoại di động ra, chuyển tiền
cho Hạ Vũ.
"Ding, tài khoản có đuôi 4527 được
cộng thêm 1.000.000.000".
Nhìn nhiều số không như vậy, Hạ
Vũ không khỏi nuốt nước miếng,
mới có một tuần, ông ngoại lại cho
anh thêm một tỷ rồi?
Sau một tuần này, Hạ Vũ đã hiểuđược giá trị của đồng tiền lớn thế
nào, cho nên Hạ Vũ cũng không từ
chối.
“Cám ơn ông ngoại!”, Hạ Vũ trên
mặt tràn đầy ý cười.
“Ngoài ra, ông còn muốn giới thiệu
một người quan trọng cho cháu”,
ông ngoại Liễu Chí Trung trở nên
nghiêm túc.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn ra
cửa và nói:
"Cô Lang, vào đi!"
Dứt lời, một bóng đen lóe lên, sauđó một người đàn ông gầy gò xuất
hiện trước mặt Hạ Vũ.
Người đàn ông gầy gò, xấu xí, trên
mặt có một vết sẹo gớm ghiếc,
nhưng trong cơ thể lại toát ra vẻ
lạnh lùng đáng sợ, làm người ta sợ
hãi đến nghẹt thở!
Thành thật mà nói, Hạ Vũ lần đầu
tiên phát hiện ánh mắt của một
người có thể kinh người như vậy!
“Chủ nhân!”, Cô Lang cúi đầu nắm
tay chào Liễu Chí Trung, giọng nói
khàn khàn trầm thấp.
“Ông ngoại, ông ấy là?”, Hạ Vũmuốn biết chính xác người này đến
từ đâu.
“Ông ngoại, ông ấy là?”, Hạ Vũ
muốn biết chính xác người này đến
từ đâu.
"Ông ấy được gọi là Cô Lang, khi
còn trẻ ông ấy là lính đặc chủng.
Sau khi giải ngũ, ông ấy trở thành
một võ sĩ ngầm. Ông đã cứu mạng
ông ấy. Kể từ đó, ông ấy đã đi theo
ông. Đến bây giờ, ông ấy đã ở bên
ông được mười năm rồi”, Liễu Chí
Trung nhớ lại.
"Lính đặc chủng về hưu? Võ sĩ
quyền anh ngầm?"
Hạ Vũ giật mình, Hạ Vũ trước giờ
chỉ là một cậu bé nhà nghèo, chưatừng biết đến phương diện này.
"Vũ Nhi, nói thật cho cháu biết, thời
gian qua ông vẫn luôn để Cô Lang
bí mật bảo vệ cháu. Ông không
muốn đứa cháu bé bỏng của mình
gặp bất kỳ tai nạn nào", Liễu Chí
Trung cười nói.
"Vậy sao? Cảm ơn ông ngoại", Hạ
Vũ lập tức gật đầu.
Lần trước Hạ Vũ bị bắt cóc, Hạ Vũ
cảm thấy tính mạng không được
đảm bảo.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra ông ngoại
vẫn luôn nghĩ đến sự an toàn của
bản thân anh, nếu kẻ bắt cóc không
thả anh ra, Cô Lang có thể đã đếngiải cứu anh rồi.
"Nhưng ông ngoại. Dù sao ông ấy
cũng chỉ có một mình. Nếu thực sự
gặp phải nhiều kẻ địch, một mình
ông ấy cũng bất lực thôi", Hạ Vũ lắc
đầu.
“Cậu chủ đang nghi ngờ năng lực
của tôi sao”, giọng Cô Lang khàn
khàn.
“Đây không phải là nghi ngờ, tôi chỉ
nói sự thật thôi”, Hạ Vũ khoát tay
nói.
“Haha, Cô Lang, cho cháu ngoại tôi
chiêm ngưỡng tài năng đi", Liễu Chí
Trung cười nói.Cô Lang gật đầu, sau đó xoay người
tung một cú đấm vào tường.
"Bùm!"
Nơi mà nắm đấm chạm vào dưới
sinh ra một vết nứt giống như mạng
nhện!
"Ực! Cái này…"
Hạ Vũ không khỏi nuốt nước miếng.
Đậu má, ác liệt quá, một cú đấm có
thể làm nứt tường? Điều này đã
vượt ra khỏi nhận thức trước đó của
Hạ Vũ.
Nếu nắm đấm này đánh vào người
nào đó, chẳng phải sẽ trực tiếp giếtngười sao? Hạ Vũ cảm thấy sợ hãi
sau khi nghĩ về nó!
“Cậu chủ nhỏ, tôi không làm cậu
thất vọng chứ", Cô Lang khàn giọng
nói.
"Đỉnh!"
Hạ Vũ giơ ngón cái lên với Cô Lang.
Khi ông ngoại Liễu Chí Trung nhìn
thấy điều này, ông ấy cười nói:
"Hạ Vũ. Từ hôm nay, ông chính
thức giao Cô Lang cho cháu. Từ nay
về sau, ông ấy sẽ là vệ sĩ đảm bảo
an toàn cho cháu. Cô Lang tuyệt đối
trung thành với ông, cháu yên tâm".“Vậy thì cám ơn ông ngoại", Hạ Vũ
cười cười, không từ chối.
Lần trước bị bắt cóc, Hạ Vũ hiểu
được dù giàu có nhưng không có võ
công, nếu thật sự gặp phải ai đó
báo thù thì phải có vệ sĩ mạnh bảo
vệ là điều rất cần thiết.
“Cô Lang, ra chào cậu chủ nhỏ đi
này", Liễu Chí Trung nói với Cô
Lang.
Cô Lang gật đầu, sau đó đi tới chỗ
Hạ Vũ, cúi đầu nói:
"Cậu chủ nhỏ!"
“Cô Lang, chú yên tâm, đi theo tôi
nhất định sẽ không để cho chú thiệtđâu!”, Hạ Vũ cười nói.
Lúc này, Liễu Chí Trung lại lên
tiếng:
"Cháu trai, ông cũng có một yêu
cầu. Cô Lang sẽ chỉ ra tay khi tính
mạng cháu gặp nguy hiểm thất sự.
Trong trường hợp bình thường, Cô
Lang sẽ chỉ ở trong bóng tối, để
cháu có thể rèn luyện tốt hơn".
“Không vấn đề gì!”, Hạ Vũ trả lời
ngay, ý của ông ngoại rất có lý.
"Nhân tiện, cháu trai. Còn một điều
nữa, mẹ cháu vất vả nhiều rồi, nên
ông sẽ đưa mẹ cháu ra nước ngoài
dưỡng sức một thời gian", Liễu Chí
Trung nói.“Vâng!”, Hạ Vũ gật đầu, vì sức khỏe
của mẹ, Hạ Vũ đương nhiên giơ tay
tán thành.
“Vũ Nhi, trong thời gian mẹ đi vắng,
con phải chăm sóc bản thân thật
tốt, có chuyện gì thì cứ gọi cho mẹ
hoặc ông ngoại nhé", mẹ anh căn
dặn Hạ Vũ với vẻ mặt quan tâm.
Hạ Vũ bước tới, nắm lấy bàn tay
chịu nhiều vất vả của mẹ:
"Mẹ, con sẽ tự lo liệu. Mẹ cũng phải
chăm sóc bản thân thật tốt đấy,
đến nước ngoài thì cứ an tâm tĩnh
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!