Sau khi Trịnh Hải nghe được yêu
cầu của Hạ Vũ, sắc mặt đột nhiên
thay đổi. Tại sao anh lại đưa ra một
yêu cầu kinh tởm như vậy đối với
anh ta chứ?Nhưng Trịnh Hải đã nghĩ lại, liệu
anh ta có thua không? Điều đó là
không thể!
Vì vậy Trịnh Hải nói: "Được rồi, tao
đồng ý, nếu như mày không hoàn
thành được thì sao?"
“Nếu không được thì tôi sẽ nghỉ
học, hoặc anh muốn làm gì với tôi
thì làm", Hạ Vũ cớt nhả nói.
"Được! Đây là mày nói đấy nhé, tao
cược với mày!", Trịnh Hải đồng ý.
Theo quan điểm của Trịnh Hải, anh
ta chắc chắn sẽ thắng cuộc cá cược
này!Sau khi Vương Tuệ nghe những lời
này, cô cuống lên.
"Hạ Vũ! Đừng! Đừng đánh cuộc với
anh ta!"
Theo quan điểm của Vương Tuệ, cô
và Hạ Vũ nhất định sẽ không thể
hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo
200.000 tiền tài trợ, giờ Hạ Vũ
muốn đánh cuộc với Trịnh Hải, đây
không phải là muốn chịu tội sao?
Hạ Vũ nhìn Vương Tuệ, mỉm cười tự
tin với cô.
Lúc này, Trịnh Hải lại nói:"Nhân tiện, kéo tài trợ có thời hạn.
Tao yêu cầu chúng mày kéo tài trợ
trong vòng ba ngày, công ty tài trợ
phải là một công ty lớn với giá trị thị
trường hơn một trăm triệu nhân
dân tệ. Công ty quá nhỏ không
xứng đáng để tài trợ cho trường
học của chúng ta!"
Trịnh Hải thêm vào hai điều kiện
khắc nghiệt này, đương nhiên để
tăng thêm độ khó và đảm bảo rằng
anh ta sẽ thắng cược.
"Cái gì? Trong vòng ba ngày? Còn
phải được tài trợ bởi một công ty
lớn có giá trị thị trường hơn mộttrăm triệu? Trịnh Hải, anh... anh rõ
ràng là cố ý làm khó người ta mà!",
Vương Tuệ giậm chân nói thẳng.
Vương Tuệ đã ở ban quan hệ đối
ngoại lâu như vậy, nhưng cô chưa
bao giờ nghe nói về việc kéo tài trợ
có quy định kỳ lạ như vậy, phải biết
là kéo được tiền tài trợ đã rất khó
khăn rồi.
Vương Tuệ biết rõ chỉ trong ba ngày
mà có thể nhận được số tiền tài trợ
khổng lồ như vậy là nhiệm vụ bất
khả thi, đừng nói là nhà tài trợ phải
là một công ty lớn với giá trị thị
trường trên một trăm triệu."Vương Tuệ, tôi là trưởng ban quan
hệ đối ngoại của hội sinh viên,
đương nhiên tôi sẽ quyết định quy
tắc! Cô hiểu không?", Trịnh Hải cười
nham hiểm.
Hạ Vũ kéo Vương Tuệ sau lưng,
đồng thời nhếch miệng, phun ra
một câu:
"Được! Tôi đồng ý!"
Hạ Vũ kéo Vương Tuệ sau lưng,
đồng thời nhếch miệng, phun ra
một cậu:
"Được! Tôi đồng ý!"
Ngay sau đó, Hạ Vũ lại giơ mộtngón tay lên.
"Hơn nữa, tôi không cần tận ba
ngày, một ngày là đủ rồi!"
"Một ngày? Haha, được rồi!"
Trịnh Hải tươi cười đáp lại. Đối với
anh ta mà nói, Hạ Vũ muốn chủ
động tăng độ khó, anh ta vui còn
chả kịp nữa là, anh ta chưa từng
thấy người nào ngu ngốc như vậy,
chủ động tăng độ khó cho chính
mình?
Trong tình huống này, Trịnh Hải
càng nắm chắc phần thắng! Chỉ
trong một ngày, e rằng còn chưa
liên lạc được với công ty người ta ấy
chứ?"Thằng kia, một ngày sau phân
thắng bại".
Trịnh Hải nói xong câu này liền xoay
người rời đi.
Sau khi Trịnh Hải rời đi.
“Hạ Vũ, cậu… sao có thể đánh cược
như vậy với anh ta? Sao có thể
đồng ý với anh ta như thế, anh ta
rõ ràng là gài cậu!”, vẻ mặt xinh
đẹp của Vương Tuệ tràn đầy lo
lắng.
Bởi vì Vương Tuệ thực sự không thể
nghĩ ra họ sẽ làm gì để có được
200.000 tiền tài trợ trong một ngày,
mà phải là một công ty lớn với giátrị thị trường trên một trăm triệu.
Vương Tuệ biết rằng những công ty
lớn đó về cơ bản không thích làm
những chuyện này. Họ mà đến
những công ty lớn đó, e rằng những
công ty lớn đó còn chả thèm tiếp
bọn họ ấy chứ.
Vì vậy Vương Tuệ không nghĩ ra
được tại sao Hạ Vũ lại đồng ý với
Trịnh Hải, cô không thể hiểu được
Hạ Vũ.
Lúc này, cậu mập bên cạnh không
khỏi cười nói:
"Lớp trưởng, đừng lo lắng, tôi nghĩ
Hạ Vũ nhất định sẽ làm được".Cậu mập biết rõ thân phận hiện tai
của Hạ Vũ, theo cậu ấy thấy, đừng
nói là 200.000, thậm chí hai triệu,
hai mươi triệu, đối với Hạ Vũ cũng
không là gì.
Cậu mập hiểu rằng Hạ Vũ nhất định
sẽ thắng trận cá cược này, điều cậu
ấy mong chờ là sau khi Trịnh Hải
thua sẽ livestream ăn cứt trên page
trường như thế nào.
Cậu mập cảm thấy thích thú khi
nghĩ đến điều đó.
Tuy nhiên, Vương Tuệ không biết
danh tính của Hạ Vũ.
“Dù sao Hạ Vũ, tôi vẫn phải cảm ơn
cậu, cảm ơn cậu vừa rồi đứng lênngăn Trịnh Hải lại", Vương Tuệ nói.
Vương Tuệ hiểu rằng Hạ Vũ bị liên
lụy vào chuyện này, tất cả đều là do
cô, vì vậy trong lòng cô rất biết ơn
Hạ Vũ, cũng rất áy náy nữa.
“Cậu là lớp trưởng của lớp chúng ta,
làm sao tôi có thể để tên cặn bã đó
làm ô uế cậu được", Hạ Vũ cười.
Vương Tuệ im lặng trong hai giây,
sau đó ngẩng đầu lên và nói:
"Sự việc đã đến nước này, Hạ Vũ,
chúng ta chỉ có thể liều một phen
thôi".
Trong mắt Vương Tuệ, mặc dù đây
là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưngsự việc đã đến nước này rồi, thì có
thể thuận theo nó thôi.
Hạ Vũ nở nụ cười: "Vậy nên, vừa rồi
tôi nói sẽ giúp cậu kéo tài trợ, việc
này cứ giao cho tôi".
Thế là, Hạ Vũ gọi Vương Tuệ đi
theo và rời khỏi trường.
Cổng trường.
“Hạ Vũ, sao cậu không nghiên cứu
trước, định đi tìm mấy công ty đó
sao?”, Vương Tuệ thắc mắc.
Theo quan điểm của Vương Tuệ,
nếu đến một công ty lớn và xin họtài trợ cho các hoạt động của
trường, thì nên nghiên cứu tình hình
trước khi chọn mục tiêu.
“Không cần, tôi đã có mục tiêu rồi",
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!