Mà lần này tiền tài trợ còn dễ hơn
cả việc dùng thân thể để trao đổi,
huống chi là nơi đằng cấp như tập
đoàn Hoa Đỉnh chứ.
Thế nên cô đã nghĩ đến Hạ Vũ.
Cô nghĩ Hạ Vũ đề nghị đến tập
đoàn Hoa Đỉnh, nên mới có thể dễ
dàng xin được tài trợ như thế, liệu
Hạ Vũ có liên quan đến chuyện này
hay không?
"Sao lại liên quan đến tôi được chứ?
Cậu nhìn dáng vẻ này của tôi, cóthể có quan hệ với tập đoàn Hoa
Đỉnh được sao?", Hạ Vũ cười nói.
"Thôi được rồi".
Vương Tuệ gật đầu, nghĩ kỹ thì
hoàn cảnh gia đình Hạ Vũ không
thể nào có quan hệ với tập đoàn
Hoa Đỉnh được, có lẽ cô nghĩ nhiều
rồi.
Sau đó, Vương Tuệ nhìn Hạ Vũ, nhỏ
nhẹ nói.
"Hạ Vũ, dù sao thì cũng phải cảm
ơn cậu. Nếu không có cậu chắc tôi
không có gan đến tập đoàn Hoa
Đỉnh xin tài trợ, càng không thể xin
được tiền tài trợ"."Nếu muốn cảm ơn tôi thì cậu mời
tôi ăn một bữa cơm là được.", Hạ
Vũ cười nói.
"Ok luôn.", Vương Tuệ cũng cười
gật đầu.
"Ok, giờ chúng ta cùng về trường
thôi, đã đến lúc tìm Trịnh Hải tính
toán rồi.", Hạ Vũ cười nghiền ngẫm.
"Anh ta chắc chắn không ngờ,
chúng ta có thể xin được tài trợ
nhanh đến thế, mà còn là tài trợ từ
tập đoàn Hoa Đỉnh nữa chứ.",
Vương Tuệ hưng phấn nói.
"Đây chính là điều mà tôi muốn.",
Hạ Vũ cười càng tươi hơn....
Đại học Thanh Dương.
Ký túc xá nam phòng 415.
Đây là phòng của trưởng ban quan
hệ đối ngoại của hội sinh viên -
Trịnh Hải.
Lúc này Hạ Vũ, Vương Tuệ và mập
đang đứng ở cửa.
Hạ Vũ từ tập đoàn Hoa Đỉnh quay
về, mập biết Hạ Vũ định tìm Trịnh
Hải tính sổ nên đã đi theo, cậu ấy
muốn xem Trịnh Hải xấu mặt."Mập, gõ cửa đi.", Hạ Vũ nói.
"Ok luôn.", mập gật đầu, vội vàng
bước lên gõ cửa.
"Cốc cốc cốc!"
"Ai đó!"
Có tiếng từ bên trong vọng ra, ngay
sao đó cửa ký túc được mở ra.
Trong ký túc có bốn người, Hạ Vũ
nhìn lướt qua, thấy Trịnh Hải đang
ở trong phòng.
"Ơ, là mọi người à".Trịnh Hải đang nhắn tin wechat,
nhìn thấy ba người Hạ Vũ, anh ta từ
trên giường nhảy xuống, đến trước
mặt ba người Hạ Vũ.
"Sao, mấy người không hoàn thành
nhiệm vụ nên đến xin tôi tha cho
đúng không?", Trịnh Hải cười nói.
Vương Tuệ lạnh giọng nói: "Trịnh
Hải, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi xin
được đầu tư rồi".
"Gì cơ? Mấy người xin được đầu tư
rồi á?", Trịnh Hải đơ người ra.
Sau đó, anh ta cười phá lên."Ha ha, mấy người hài hước quá, từ
lúc tôi nói nhiệm vụ đến giờ còn
chưa đến ba tiếng mà đã xin tài trợ
thành công rồi á? Tưởng tôi là đồ
ngu hả?"
Trịnh Hải đương nhiên không tin
trong vòng chưa đến ba tiếng bọn
họ có thể xin được 200.000 tệ đầu
tư, đây đúng là chuyện lạ.
"Tôi biết anh không tin, không sao
cả, vậy tôi sẽ cho anh xem.", Hạ Vũ
cười nói.
Ngay sau đó, Hạ Vũ đặt chiếc vali
anh cầm trong tay lên bàn.
Cạch!Hạ Vũ mở vali xách tay ra, từng tập
tiền lớn mệnh giá một trăm tệ nằm
ngay ngắn bên trong, có tầm
khoảng hai mươi tập.
"Chuyện này!"
Trịnh Hải còn đang tươi cười, nhưng
sau khi thấy tập tiền toàn tờ một
trăm tệ, anh ta trợn to mắt ngạc
nhiên.
"Chuyện này... đậu má, tiền giả
đúng không? Thằng ranh dùng tiền
giả là phạm pháp đấy.", Trịnh Hải
nói to.
Dù tiền đã ở ngay trước mắt nhưng
anh ta vẫn không muốn tin tưởng."Tiền thật hay giả anh kiểm tra là
biết.", Hạ Vũ khoanh tay nói.
Trịnh Hải cũng không khách khí, lúc
này đã bước lên kiểm tra.
Anh ta xem đi xem lại, nụ cười trên
mặt đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt
cũng trở nên khó coi.
Bởi vì anh ta nhận ra đây đều là
tiền thật.
"Trịnh Hải, sao nào? Tiền thật hay
giả chắc trong lòng anh biết rõ rồi
nhỉ?", Hạ Vũ cười như không nói.
"Mấy người... sao mấy người lại lấy
được nhiều tiền thế?", Trịnh Hải
xanh mặt hỏi.Vương Tuệ trả lời: "Đương nhiên là
đi xin tài trợ rồi".
"Không! Không thể nào! Dựa vào
hai cô cậu, sao người ta có thể tài
trợ 200.000 tệ được, tiền này chắc
chắn là hai người đi trộm cướp mới
có.", Trịnh Hải quát to.
"Trộm? Cướp? Ha ha, anh tưởng
trộm cướp dễ lắm ý.", Hạ Vũ cười
khẩy nói.
Vương Tuệ cũng phụ họa: "Trịnh
Hải, chúng tôi đã xin được đầu tư
từ tập đoàn Hoa Đỉnh, đây là tiền
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!