Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

"Hạ Vũ, cái thằng này đúng là chưa

thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu cho

anh ta sáng mắt ra đi.", mập nói.

Hạ Vũ gật đầu, lấy một bản thỏa

thuận ra.

"Trịnh Hải, mở to mắt chó của anh

ra mà xem, đây là thỏa thuận

chúng tôi ký với tập đoàn Hoa Đỉnh,

bên trên còn có con dấu của tậpđoàn đấy, không sai vào đâu được".

Hạ Vũ đặt bịch một cái, bản thỏa

thuận đã nằm trên bàn trước mặt

Trịnh Hải.

Trịnh Hải vội vàng cầm bản thỏa

thuận xem.

"Tập... tập đoàn Hoa Đỉnh..."

Lúc Trịnh Hải nhìn thấy con dấu của

tập đoàn Hoa Đỉnh, hai tay anh ta

run lên, bản thỏa thuận rơi xuống

đất.

Dấu ấn đỏ chót trên giấy, cho dù

anh ta không muốn tin thì giờ phútnày cũng phải tin.

"Mấy người... sao mấy người có thể

xin tập đoàn Hoa Đỉnh đầu tư trong

vòng ba tiếng được chứ? Sao mấy

người làm được?", Trịnh Hải trợn to

hai mắt, vẻ mặt khó tin.

Đây là tập đoàn Hoa Đỉnh đấy, đi

xin tập đoàn Hoa Đỉnh đầu tư vào

đại hội thể dục thể thao của trường

bọn họ á? Anh ta chưa bao giờ dám

nghĩ đến chuyện này.

Càng ghê hơn là bọn họ lại có thể

xin được tài trợ của một doanh

nghiệp lớn như thế trong vòng ba

tiếng đồng hồ.Giờ chỉ cần nghĩ đến thôi anh ta đã

thấy sợ rồi.

"Chúng tôi làm kiểu gì thì liên quan

gì đến anh? Mà anh muốn chúng tôi

phải xin được tài trợ từ công ty lớn

đấy thôi, tập đoàn Hoa Đỉnh đã đủ

lớn chưa?", Hạ Vũ cười như không

cười nói.

"Được! Coi như mấy người giỏi.",

Trịnh Hải khẽ cắn môi, vẻ mặt khó

coi.

Tuy anh ta cảm thấy đây là chuyện

không tưởng nhưng chuyện đã đến

nước này, anh ta không thể khôngchấp nhận.

Đúng lúc này, Trịnh Hải đột nhiên

nhanh trí nói.

"Các cô các cậu đã hoàn thành

nhiệm vụ, thế thì đưa tiền và bản

thỏa thuận cho tôi đi. Vương Tuệ,

cô làm rất tốt, tôi sẽ tuyên dương

cô trên buổi họp của ban quan hệ

đối ngoại chúng ta.", Trịnh Hải cười

nói.

Trịnh Hải vừa nói vừa giơ tay cầm

lấy vali tiền và bản thỏa thuận.

Trịnh Hải hiểu rõ chỉ trong một lần

đã có thể xin được nhiều tiền tài trợ

thế, mà còn là tài trợ của tập đoànHoa Đỉnh đẳng cấp như vậy, đây là

công to đấy.

Trong lòng anh ta thầm quyết định,

lúc báo cáo tài trợ sẽ giành công lao

về mình, như thế sẽ có ích rất lớn

cho việc sau này anh ta muốn nhận

chức phó chủ tịch hội sinh viên.

"Khoan đã!"

Hạ Vũ ngăn Trịnh Hải lại, không cho

anh ta lấy tiền và thỏa thuận.

"Làm gì thế? Tôi là trưởng ban quan

hệ đối ngoại đấy, Vương Tuệ là cấp

dưới của tôi, nếu cô ấy đã hoàn

thành nhiệm vụ thì đương nhiên

phải giao tiền và bản thỏa thuận

cho tôi rồi.", Trịnh Hải nói như thểđương nhiên.

"Cái này anh khỏi lo, cô ấy sẽ tự

mình thông báo lên trên.", Hạ Vũ

cười khẩy nói.

Đương nhiên Hạ Vũ đoán ra được

những tính toán nhỏ nhặt trong

lòng Trịnh Hải, sao anh có thể đưa

tiền cho anh ta được chứ?

Sau đó, Hạ Vũ xoay đầu nói: "Mập,

Vương Tuệ, hai người cất tiền và

bản thỏa thuận đi".

Mập vội vàng cầm lấy vali tiền, còn

Vương Tuệ thì cầm lấy bản thỏa

thuận.

"Mấy người... Mấy người...", TrịnhHải bực mình.

"Khỏi nói lắp, giờ chúng ta nên tính

toán nợ nần thôi.", Hạ Vũ cười khẩy

nói.

Mập đứng một bên cũng hào hứng

gật đầu lia lịa.

"Đúng, đúng đấy. Kết quả vụ cá

cược của Hạ Vũ và anh đã rành

rành như thế rồi".

Mập theo chân tới đây là muốn xem

Trịnh Hải thực hiện lời hứa cá cược.

Vừa nghe đến vụ cá cược, vẻ mặt

Trịnh Hải tái mét.

Anh ta đương nhiên nhớ ra nộidung vụ cá cược.

Lúc đó anh ta chắc chắn Hạ Vũ và

Vương Tuệ không thể nào xin được

200.000 tệ tiền cá cược trong một

ngày.

Chính vì chuyện này nên anh mới có

thể nắm chắc phần thắng, mới dám

cá cược với Hạ Vũ, mạnh mồm nói

nếu mình thua thì sẽ livestream

cảnh ăn cứt ngay trên page của

trường.

Mà giờ anh ta thua rồi.

"Đúng đấy Trịnh Hải, vụ các cược

của chúng ta lúc đó giờ đã có kết

quả, theo như lời hứa thì anh phải

livestream cảnh ăn cứt trên pagecủa trường, thực hiện đi nào.", Hạ

Vũ thờ ơ nói.

Trịnh Hải nghe thấy Hạ Vũ bảo anh

ta thực hiện lời hứa thì cả người co

rúm lại.

"Tôi... Tôi lúc đấy chỉ nói đùa với

mọi người mà thôi, tôi không

nghiêm túc đâu.", Trịnh Hải lắp bắp

nói.

Để anh ta livestream cảnh ăn cứt

trên page của trường á? Không đời

nào.

Hạ Vũ nghe thấy thế, đột nhiên nổi

giận."Rầm!"

Anh vỗ mạnh một cái lên bàn, đồng

thời giận dữ hét lớn.

"Đùa với tôi à? Ha ha, anh coi tôi là

trò đùa đấy à? Trịnh Hải, tôi nói cho

anh biết, chuyện cá cược anh phải

thực hiện, đừng mơ đến chuyện

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận