Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Edit: Taeyoungie

Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki

Lâm Nam cúi đầu, đưa tay phải ra day day lông mày, tỏ vẻ hết sức đau đầu, ngón tay thanh mảnh trắng nõn nổi bật nhờ màu đen của đồng phục chiến đấu, còn lờ mờ thấy được mạch máu trong suốt. Không khí trở nên căng thẳng, dù anh không mở miệng, nhưng ánh mắt mọi người đều dồn lên người anh.

Nửa ngày sau anh mới nghiêm túc nhìn Seus, nhún vai, “Xin lỗi, nhưng không phải vì lí do cá nhân mà tôi không chịu cho cậu gia nhập. Thật ra, tôi thấy kĩ thuật của bạn học An tốt hơn cậu nhiều.”

Seus nghe xong, khuôn mặt nhỏ ban đầu đang nhăn nhó càng thêm đáng thương, cậu ta run rẩy siết chặt hai tay, giọng run run như vọng ra giữa một cơn bão, điều này quả thực là một sự nhục nhã lớn với cậu ta, “Sao có thể có chuyện đó? Sao tội lại thua một omega được?”

Vương Lượng đứng một bên nghe, cũng khụt khịt mũi coi thường, “Thêu hoa thì may ra omega ở Thánh Mary còn biết, sửa cơ giáp? Lâm, cậu cũng quá đề cao họ rồi.”

An Phách Hòa cũng không thích mấy câu đó, vốn nếu họ không đồng ý, mình không tham gia cũng được, nhưng kỳ thị omega như thế thì hơi quá đáng rồi.

Cô đi về phía trước mấy bước, đang muốn mở miệng, lại bị Lâm Nam đưa tay kéo ra sau lưng, khinh thường nhìn Vương Lượng, “Đã thế thì để bọn họ thi tài một chút là được.”

Dafuq?

“Bên kia có hai cơ giáp, đợi lát nữa tôi sẽ tháo cùng một linh kiện trong chúng, ai trong hai người có thể tìm ra linh kiện bị thiếu trước thì người đó thắng.” Lâm Nam chỉ chỉ hai cơ giáp cách đó không xa, giọng trầm trầm, vô cùng đáng tin.

Thế này thì anh cũng quá đề cao cô rồi, QAQ, An Phách Hòa vẫn hơi lo sợ. Thợ cơ giáp ở trường học đế quốc đều là hạng nhất hạng nhì, nghe bọn họ tả, Seus này chắc hẳn là thợ cơ giáp đứng đầu trường.

Liệu mình đối đầu cậu ta thì có phần thắng không?

Lâm Nam thấy cô do dự, hơi cúi người, vỗ vỗ vai cô động viên, “Hãy tin vào bản thân, cậu là thợ cơ giáp tôi đích thân chọn lựa.”

An Phách Hòa nhìn đám người sau lưng Lâm Nam, đột nhiên cảm thấy một luồng máu nóng trào dâng, quyết không thể để Lâm Nam bị người khác chế giễu vì mình!

Chưa đầy một lát, Lâm Nam chắp tay sau lưng từ trong cơ giáp đi ra, ra hiệu Brighton cho một cái, Brighton gõ gõ chai bia, “Coong coong coong, trận đấu bắt đầu. Đã nói trước rồi, có chơi thì phải có chịu nha!”

Đến khi đi vào trong cơ giáp, lòng bàn tay An Phách Hòa đã hơi toát mồ hôi, vì mấy ngày nay toàn nghiên cứu cơ giáp kiểu mới nên cô đã nhìn không biết bao nhiêu các loại kết cấu khác nhau của cơ giáp. Vừa rồi lúc đứng bên ngoài đã nhận ra đây là cơ giáp đời thứ ba của đế quốc, có khác biệt rất lớn so với cơ giáp đời thứ năm đang được dùng trên chiến trường, nhưng xét về việc dùng cho học sinh huấn luyện thì rất tốt.

Cô hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp tim thình thịch của mình, nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại cấu tạo bên trong của nó. Qua vài phút đồng hồ, cô mở mắt ra, bắt đầu lần lượt kiểm tra cấu tạo cơ giáp. Cô không kiểm tra khu điều khiển trung tâm của cơ giáp ngay từ đầu mà bắt đầu kiểm tra từ lớp khởi động ngoài cùng.

Khu khởi động không có vấn đề gì, An Phách Hòa lau lau cái trán dính một lớp mỏng mồ hôi, tiếp tục kiểm tra hệ thống làm lạnh. Vừa mở ra khoang làm lạnh ra thì phát hiện bộ phận chuyển nhiệt bị người ta tháo mất mấy cái đinh ốc, sắp rụng ra đến nơi. Cô thấy hơi bất ngờ, Lâm Nam chỉ mấy cái đinh ốc này thôi sao? Thế thì quá đơn giản rồi còn gì.

Lúc cô từ trong cơ giáp đi ra, Seus vẫn vội vã kiểm tra trong cơ giáp. Vương Lượng nhìn cô muốn nói lại thôi thì giễu cợt nói: “Này, chắc thánh Mary không có cơ giáp đời thứ ba để cô sửa hả.”

An Phách Hòa liếc cậu ta một cái, quay lưng, nói với Lâm Nam một cách không chắc chắn: “Ốc vít trên bộ phận chuyển nhiệt?”

Lâm Nam đột nhiên cười, lộ ra một hàng răng trắng, cả phòng như được thắp sáng. An Phách Hòa thầm nghĩ, trước kia cô không phát hiện, anh ta cười đẹp như vậy.

“Đúng rồi.” Giọng Lâm Nam không lớn, lại vang rõ bên tai từng người.

Mọi người giật mình tại chỗ trong giây lát, đã thế còn nhanh như vậy?!

Một lát sau, Seus hai tay níu lấy quần áo cũng đi xuống, cậu ta cúi đầu, hết sức uể oải.

Vương Lượng còn không cam tâm, “Ốc vít chuyển nhiệt? Đây chỉ là thứ râu ria, có thợ cơ giáp chuyên nghiệp nào lại kiểm tra thứ đó trước chứ?”

Lâm Nam không nhanh không chậm nhìn cậu ta, ánh mắt sắc như dao. Vương Lượng không chịu được lùi về sau mấy bước, “Trên chiến trường, bất kỳ một sai sót nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến cuộc chiến. Dù Seus có kinh nghiệm phong phú, nhưng lại bị lý thuyết che mắt, chắc chắn sẽ kiểm tra khu điều khiển trung tâm đầu tiên. Đường dây ở đó phức tạp, e rằng kiểm tra hết một lượt tốn không ít thời gian. Nhưng An Phách Hòa chú ý tổng thể hơn, cậu ấy không coi thường bất kì bộ phận nào tiềm tàng nguy cơ, đây mới là điều cần có nhất của một thợ cơ giáp, không phải sao?”

Nói xong, anh từ từ nhấc chân đi về phía Vương Lượng, từng bước một, giày chiến đấu phát ra tiếng vang cồm cộp trên sàn nhà bóng loáng, từng tiếng một đánh vào tim Vương Lượng, “Mặt khác, tôi hi vọng đội của chúng ta có thể đoàn kết, tin tưởng lẫn nhau. Nếu cậu không tin mắt nhìn của tôi, cậu cũng không cần phải ở đây nữa.”

Vương Lượng vốn là một alpha cao lớn, cộng thêm cơ thể cơ bắp mạnh mẽ, đứng đó như một gò núi nhỏ, thật sự không thể làm cho người khác coi nhẹ. Thế nhưng giờ phút này, Lâm Nam đứng ở trước mặt cậu ta, chỉ cao hơn cậu ta một chút thôi mà Vương Lượng lại cảm giác toàn cơ thể mình bị bóng của anh nuốt chửng.

Quả nhiên như mọi người nói… Học sinh năm hai đáng sợ. Nhưng thân là người xuất chúng trong đám học sinh năm ba, Vương Lượng cố nén cảm giác khuất phục của mình, ngẩng cổ nhìn anh, “Tôi cần một người có thể dẫn đội đến với chiến thắng, chứ không phải một trò hề.”

Nói xong, quay người đóng sập cửa mà đi. Seus đần mặt ra đứng ở nơi đó, bây giờ thấy Vương Lượng đi, mình ở lại cũng không xong, đi cũng không được. Dưới tình cảnh xấu hổ đó, cuối cùng lại rơi nước mắt, bụm mặt, khóc sướt mướt chạy đi.

Brighton nhìn bóng lưng cậu ta lắc đầu một cái, “Một alpha tốt, sao lại omega như thế chứ!”

Vi Nhân cười bỉ ổi với cậu ta, “Cậu không hiểu à, tên đó vẫn rất có giá ở trường chúng ta. Nếu là cậu ta theo đuổi tớ như vậy, ngủ một đêm thì cũng có sao.”

Lâm Nam cắt ngang nụ cười ngầm hiểu của bọn họ, “Tập luyện đàng hoàng đi, đừng nghĩ những thứ vô bổ này. Chúng ta không còn tuyển thành viên mới, mới chỉ có năm người tham gia thi đấu. Còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi rồi, chuẩn bị cẩn thận.”

Anh quay lạinhìn An Phách Hòa đang thầm tự hào bên cạnh, “Còn cậu, thể lực của cậu thực sự quá kém, sau này tôi sẽ đích thân phụ trách việc huấn luyện cậu.”

An Phách Hòa hơi khó xử nhìn qua làn da màu lúa mì và bắp thịt rắn chắc của mọi người xung quanh.

“Sao, cậu không đồng ý?”

“Không phải… Tôi là omega, tập luyện thành ra giống mấy người, không kết hôn được thì sao?” An Phách Hòa nhăn mặt, dáng dấp mình đã không xuất chúng, lại còn thêm cơ bắp thì sao nhìn lọt mắt cho nổi?

“Phụt ~~” Brighton đang uống một ngụm rượu, nghe cô nói xong thì phun hết cả ra, ôm bụng cười chỉ thiếu nước lăn lộn trên mặt đất, “Cậu… Cậu yên tâm, cùng lắm thì gả cho Lâm là được.”

Lâm Nam bất đắc dĩ nhìn Brighton, “Cũng không bắt cậu đạt tới trình độ của alpha, chỉ cần cậu có thể đứng yên tám tiếng không di chuyển là được rồi. Với thể lực hiện tại của cậu thì phơi nắng một tiếng chắc cũng choáng mất.”

Về việc này, hồi trước mình bị huyết áp thấp, rất ít vận động. Vận động một chút, cơ thể khỏe mạnh cũng là việc tốt. An Phách Hòa hơi lo lắng gật đầu, cơ bắp thì cơ bắp! Về sau còn có thể thì lại làm nhỏ lại!

Sự thật chứng minh An Phách Hòa đã nghĩ nhiều, Lâm Nam chỉ dẫn cô đi tập aerobic nhẹ nhàng trong phòng tập, mấy ngày sau, làn da còn tái đi. Lâm Nam bảo cô xin nghỉ nửa tháng ở phòng thí nghiệm, An Phách Hòa vốn nghĩ thể nào giáo sư cũng không đồng ý, nào ngờ lão ác ma ngày thường hận không thể nhân bản cô thành hai để sai bảo lại cười hì hì chấp nhận, chắc chắn có vấn đề!

Lâm Nam lập cho An Phách Hòa một kế hoạch huấn luyện hết sức kĩ càng, theo thời gian, cường độ huấn luyện cũng từ từ tăng lên. Lúc mới bắt đầu An Phách Hòa chạy mấy trăm mét cũng thở đứt hơi, bây giờ đã có thể xách hộp dụng cụ cơ giáp chạy mấy ngàn mét.

Hôm nay, An Phách Hòa đang mô phỏng thao tác điều khiển cơ giáp. Lâm Nam nói để trở thành một thợ cơ giáp thực thụ thì nhất định phải biết điều khiển cơ giáp. Lần đầu tiên An Phách Hòa điều khiển cơ giáp, xém chút nữa thì làm nổ cả phòng huấn luyện, Lâm Nam đành phải để cô sử dụng hệ thống mô phỏng thao tác điều khiển.

Cô điều khiển cơ giáp, vừa mới tránh được một phát bắn, bỗng nhiên hệ thống chập chờn, tối sầm lại. An Phách Hòa hơi khó hiểu, tháo mũ giáp mô phỏng ra, ngắt mạng rồi à?

Mắt đột nhiên tiếp xúc ánh nắng, không tự chủ được nheo lại, lờ mờ thấy một cái bóng cao gầy. Lâm Nam mặc áo sơ mi trắng đơn giản, đứng ở trước mặt cô. “Gần đây huấn luyện rất vất vả, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

An Phách Hòa hưng phấn tí nữa thì nhảy cẫng lên, “Hay quá, Joss định dẫn tôi đi dạo phố.”

Lâm Nam cười khẽ, “Chỉ sợ bây giờ cậu ấy không rảnh để ý đến cậu được rồi.”

Hả?

‘’Cậu quên… Trước đó chúng ta có thắng giải đi du lịch sao?” Lâm Nam hơi mất tự nhiên đút tay vào trong túi, lấy một tờ áp phích được gấp cẩn thận ra.

Vậy là nửa tháng đã trôi qua, thời gian qua thật là nhanh! An Phách Hòa vui vẻ cầm tờ áp phích, nhưng lại có chút lo lắng, “Sắp phải thi đấu rồi, chúng ta đi bây giờ liệu có lỡ mất cuộc thi không.”

“Yên tâm, tôi có kế hoạch đặc biệt, dù là du lịch, chắc chắn vẫn đôn đốc cậu luyện tập thật cẩn thận.” Lâm Nam rút tay còn lại từ túi áo ra, tay cầm một quyển sách nhỏ.

QAQ đột nhiên không muốn đi nữa, chuyện này là sao chứ.
Nhấn Mở Bình Luận