Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Thần
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt, âm thanh bên ngoài không thể lọt vào trong này. Hai người nhìn nhau giống như đây là không gian chỉ có hai người họ mà thôi.
An Phách Hòa hơi hồi hộp, cô muốn bò lên nhưng tay chống lên người Lâm Nam bị tê, thử một lát vẫn không thể làm được gì QAQ
Cô nuốt một ngụm nước mắt, nhìn thấy bóng của mình trong mắt Lâm Nam. Mái tóc ngắn rối bù, bộ quần áo nhăn nhúm rách rưới, may mà không thấy được màu da và sẹo. Nhưng mà… Nhưng mà cô thấy được cơ thể Lâm Nam còn quyến rũ hơn xưa… A! Cho tôi chết đi! Chết rồi là quên hết! Không đẹp bằng nam thần thì biết làm sao đây?!
Cô không thể bò lên, cũng không thể tránh được, chỉ có thể trùm chăn lên đầu, nhủ thầm, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi!
Lâm Nam nhìn cái đầu rối bù trên ngực của mình, lắc lắc lư lư mãi cũng không chịu ngẩng đầu lên, tóc cô vừa mỏng vừa mượt, có khi nhẹ lướt qua lồng ngực của anh khiến anh thấy lòng mình ngứa ngáy vô cùng.
Anh đưa hai tay ra, kéo cái đầu nhỏ của cô ra khỏi cái chăn.
Mặt An Phách Hoà đỏ bừng, cô không dám nhìn mặt của Lâm Nam, kiên quyết muốn giấu vào trong chăn. Nhưng Lâm Nam cương quyết nâng mặt cô lên, ép cô đối mặt với anh.
Đôi mắt màu xanh lam như đoá hoa xinh đẹp có độc, quyến rũ người khác dấn thân vào, chìm đắm đến chết. Anh nói từng câu từng chữ, rõ ràng chuẩn xác, không cho An Phách Hòa cơ hội trốn tránh, “Em vừa nói gì? Tôi nghe không rõ, nói lại lần nữa”.
A a a a! Tại sao cô lại có cảm giác ẩn ý là nếu em dám nói lại lần nữa, tôi sẽ đánh em chứ!
An Phách Hòa đỏ mặt, đảo mắt liên tục, ấp úng nói, “Em… Em bảo em thích anh!”
Màu mắt của Lâm Nam thay đổi, ghé sát vào mặt cô, An Phách Hòa sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, “Nam thần! Em sai rồi! Em không nên hôn trộm lúc anh đang ngủ. Đánh người đừng đánh mặt a a a!!!”
Môi lành lạnh, cảm giác mềm như đang ăn một viên kẹo ngọt, vừa ngọt vừa mềm.
An Phách Hoà cảm thấy như có một vạn tấn pháo hoa đang nổ tưng bừng trong đầu mình, cô sợ hãi mở choàng mắt, đối mắt với Lâm Nam ở khoảng cách gần, khoảng cách của hai người rất gần, cô không thể thấy rõ tiêu cự trong mắt anh nhưng cô có thể cảm nhận được ý cười trong đôi mắt đó.
Trong lúc cô đang chìm trong khiếp sợ, Lâm Nam thu môi về, hơi ngửa đầu dựa vào đầu giường, đưa tay sờ môi bảo, “Thanh toán xong rồi.”
An Phách Hòa, “…”
Có cái gì đó sai sai thì phải?!
Lâm Nam nhìn cô một lát, nhíu mày hỏi, “Sao em không đi với cha mẹ em hả?”
“Nhớ anh quá!” An Phách Hòa bất giác thốt lên.
Lâm Nam, “…”
An Phách Hòa thừa nhận cô có ý định trả thù anh, anh lại giả vờ cho em xem đi?
Nhưng gương mặt Lâm Nam không đổi, bắt đầu đánh giá khách quan, “Đen… Mập hơn… Trên mặt… có vết bớt?”
An Phách Hòa thấy mình không còn dũng khí để ngồi với anh nữa, trong cơn căm uất đột nhiên đứng phắt dậy, hất tay định bỏ đi. Không biết xấu hổ! Biết thừa anh thích Ngô Trân Trân rồi, còn không biết xấu hổ đi hôn tôi!
Tay cô đột nhiên bị kéo mạnh một cái, sau đó ngã nhào trong lòng Lâm Nam.
Lâm Nam đưa tay sờ vành tai của cô, bàn tay thô ráp của anh như muốn đốt cháy lỗ tai mềm mại của cô thành tro bụi. Đương lúc cơ thể cô mềm nhũn thành bãi nước, mắc cỡ không dám ngẩng đầu thì nghe giọng nói lạnh nhạt của anh ở trên, “Có một vết sẹo ở đây.”
Mẹ nó! An Phách Hòa trợn tròn mắt nhìn anh!
Lâm Nam cong môi, cúi người hôn lên vết sẹo trên tai cô. Sau đó lúc An Phách Hoà còn chưa kịp phản ứng, lè lưỡi liếm một cái, lại nhanh chóng rụt lại.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh, nếu không phải trên tai còn cảm giác ướt ướt, nhất định An Phách Hoà sẽ nghĩ mình lại nằm mơ.
“Anh?” An Phách Hòa mở to mắt, gần như mất năng lực ngôn ngữ.
Nhưng Lâm Nam không có ý dừng lại, bàn tay to của anh lại sờ một vết sẹo trên cổ của cô, “Nơi này cũng có.”
Sau đó trước vẻ mặt đờ đẫn của An Phách Hoà, triền miên mút lấy vết sẹo trên cổ cô, cảm giác nhoi nhói, vừa xấu hổ lại vừa kích thích.
Mùi tin tức tố của Lâm Nam tràn ngập căn phòng kín, bây giờ chỉ cần thả một Omega bất kì vào e là sẽ bị Lâm Nam quyến rũ đến phát điên luôn chứ chả đùa. Đúng vậy, mùi tin tức tố của anh có sức hấp dẫ trí mạng với Omega. Có lẽ đây là bản năng con người, tiềm thức muốn kết hợp với loại gien ưu tú này, sinh ra thế hệ F2 càng thêm xuất sắc.
An Phách Hòa cảm thấy nếu ở chung với anh thêm chút nữa thì kỳ phát tình của cô sẽ tới sớm hơn dự định mất. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Nam với ánh mắt mịt mờ “Em sắp thành niên rồi, anh có thể… Anh có thể đánh dấu em chứ?”
Cảm xúc mãnh liệt hừng hực như bị nhóm lửa trong nháy mắt, Lâm Nam kiềm nén chỉ hôn khuôn mặt mà anh nhớ ngày nhớ đêm kia, hôn từng chút một, cẩn thận trân trọng, không tha cho bất kỳ nơi nào. Anh vẫn nho nhã lễ độ như xưa, mạnh mẽ nhưng cơ thể lại tỏa ra khí thế không thể khinh nhờn. Nhưng trong lòng anh có một con dã thú đang ngủ đông, nó đang gầm gào, phải hoàn toàn chiếm lấy Omega trước mắt, hoà làm một với cô, nhập vào cơ thể mình, nuốt từng miếng vào bụng.
An Phách Hòa run rẩy đón nhận, nằm trong lòng Lâm Nam nhũn ra như nước.
Lâm Nam ôm lấy cô, đột nhiên trở mình đặt cô dưới thân mình. An Phách Hòa nhắm mắt lại, lông mi hơi run run, đợi chàng kỵ sĩ của cô giáng lâm.
Nhưng Lâm Nam đột ngột ngừng lại, An Phách Hòa nghi ngờ mở mắt, hai tay của anh chống xuống bên cổ cô, không nhúc nhích nhìn cô, thấy cô mở mắt, cúi đầu, dịu dàng hôn lên đôi mắt của cô, “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó… Em, còn chưa thành niên.”
Anh vẫn chờ được… Lâm Nam thở dài, lật người lại, nằm ở bên kia giường. Anh vốn tưởng mình đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm một thời gian cũng rất dễ dàng. Song khi cô xuất hiện, đột nhiên nói yêu anh. Anh thấy một giây cũng khó nhịn.
Hồi lâu sau An Phách Hòa mới hoàn hồn, cô quay sang định nói gì đó, lại phát hiện Lâm Nam đã thiếp đi mất rồi…
Bèn đứng dậy, chu đáo đắp chăn cho anh, ánh mắt vô tình quét qua món đồ trên tủ đầu giường. Đó là một quyển nhật ký màu hồng, bên trên đặt một con ngự thủ miêu màu hồng nhạt.
Móng của con mèo rụng mất một cái, nhưng lại được người ta cẩn thận sửa lại bằng đất sét trắng. Cô không kiềm được đưa tay rút quyển nhật ký phía dưới ra. Đó là một quyển nhật ký khá cũ, trên bìa toàn là vết bẩn và vết máu. Bởi vì thường bị giở ra lật vào nên mép quyển nhật ký bị cong lên.
An Phách Hòa nín thở, cẩn thận mở ra, trang 1: Một ngày đi dạo ở quảng trường Cụ Phong, trang 5: Cùng nhau đi xem phim… Trang 123: Cùng đi du lịch.
Mắt của cô ươn ướt, thì ra cô và anh đã có nhiều kỷ niệm đến vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Nam đang ngủ, ôm nhật ký từ từ bò sang, tìm vị trí thoải mái nằm trong lòng anh.
Đã lâu, rất lâu rồi không thấy an tâm như vậy, gần như trong nháy mắt, An Phách Hòa cũng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Vết thương của Lâm Nam vốn không nặng, nhưng anh lại mang vết thương đó ra trận, tác động đến nội tạng, bác sĩ đề nghị anh ngoan ngoãn nằm tĩnh dưỡng trên giường một tuần. May mà An Phách Hòa và Ryan mang vật tư quý giá đến đúng lúc, căn cứ xung quanh cũng bắt đầu quay về trợ giúp, người Qatar thấy không đạt được thứ tốt đành dần rút lui.
An Phách Hòa không gì phải lo lắng nên bắt đầu tận lực chăm sóc Lâm Nam. Có lẽ lúc trước tiêu hao quá nhiều năng lực, bây giờ Lâm Nam chỉ hận một ngày không thể ngủ 20 tiếng.
Hôm nay, khi cô mang cơm đến phòng bệnh của Lâm Nam thì bất ngờ phát hiện Ryan đang ngồi bên trong.
Ryan ngồi trên ghế, mà Lâm Nam cầm quyển sách, ngồi dựa vào đầu giường, bầu không khí của hai người có chút căng thẳng.
Nói ra thì do quá lo lắng cho Lâm Nam, đúng là quên mất còn có Ryan nữa, lúc này thấy cậu, An Phách Hòa hơi ngại ngùng bắt chuyện, “Ryan, sao mấy hôm nay không thấy cậu thế.”
Mắt Ryan tối sầm lại, “Tôi vẫn luôn ở đây… Chỉ là chị không có thời gian ra khỏi cửa thôi.”
“Ha ha.” An Phách Hòa cười gượng hai tiếng, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Ryan đứng dậy, bây giờ An Phách Hòa mới phát hiện, không biết từ lúc nào Ryan đã cao hơn cô một cái đầu rồi.
“Tôi tới để tạm biệt.” Ryan đến gần một chút, nhìn An Phách Hòa chăm chú, trong mắt đầy vẻ không muốn.
“Ơ?” An Phách Hòa không kịp phản ứng, “Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi đã tìm được chị dâu của mình rồi. Bây giờ phải về nói với anh tôi một tiếng.” Ryan cố gắng khiến giọng của mình nghe vui vẻ một chút, nhưng gương mặt của cậu lại vô cùng bi thương, “An An, chị sẽ không quên tôi chứ.”
“A…” An Phách Hòa liếc mắt nhìn Lâm Nam theo bản năng, thấy anh đang nghiêm túc đọc sách, căn bản không nhìn về phía bọn họ, bèn nhỏ giọng đáp, “Đương nhiên là không rồi! Cậu vĩnh viễn là anh em tốt của tôi!”
Hai mắt Ryan đỏ bừng, đột nhiên ôm chầm lấy cô, nói nhỏ bên tai cô: “An An, em đợi tôi, tôi sẽ quay lại tìm em!” Nói xong thì chạy ra khỏi phòng, đầu không thèm ngoảnh lại.
An Phách Hòa lúng túng quay sang nhìn Lâm Nam, Lâm Nam đặt sách xuống, cau mày với cô. Đây là sao? Thấy hay không đây?
Trước ánh mắt chăm chú của cô, Lâm Nam ung dung cầm quyển nhật ký trên đầu giường lên, từ từ nói: “Trang 245, cạo râu cho người ấy.”
Trên mặt Lâm Nam đúng là có râu, nhưng mà không đúng, cô đã ghi cái này hồi nào chứ?! An Phách Hòa giật mình, “Quyển nhật ký này chỉ có 180 trang thôi!” Đừng tưởng trí nhớ của tôi không tốt thì có thể lừa tôi, cô định bước lên giành quyển nhật ký để xem có đúng không, nhưng Lâm Nam vung tay, dễ dàng tránh được.
Anh duỗi tay còn lại lấy một cây bút trong ngăn kéo ra, ngang nhiên viết chữ to tướng trước mặt An Phách Hòa.
Anh coi em mù đấy à?
“Được rồi” Lâm Nam quơ quơ tay, “Bây giờ thì có rồi.”
Có câu nói rất hay: không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nam thần giở trò lưu manh. An Phách Hòa chấp nhận, ai bảo quyển nhật ký còn trong tay anh mần chi! Cô chỉ đành đi mượn dao cạo của nhân viên y tế, chuẩn bị cạo râu cho Lâm Nam.
Lâm Nam mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, kéo ghế, ngay ngay ngắn ngắn ngồi cạnh cửa sổ.
An Phách Hòa đứng bên trái anh, cẩn thận bôi kem cạo râu, đang cầm dao chuẩn bị ra tay thì Lâm Nam vươn tay trái ôm lấy hông cô. Eo của cô bị anh kéo một cái, đợi đến khi phản ứng lại thì cô đã ngồi trên đùi anh. An Phách Hoà vừa thẹn vừa giận, giãy giụa định đứng lên, nhưng một tay Lâm Nam vẫn đang ôm hông cô, giọng nói bình thản không cho phép từ chối, “Ngồi như thế cạo đi, rất tiện.”