Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi

Edit: Pi sà Nguyệt

An Phách Hòa hoảng sợ đứng dậy, giọng nói có chút run rẩy, “Thầy ơi, là người Qatar!”

Nhưng Clythen không để ý, hai mắt ông đỏ ngầu nhìn màn hình chằm chằm, hận không thể dùng lửa giận trong mắt để đốt cháy màn hình.

Người đàn ông màn hình nở nụ cười yếu ớt, “Xin lỗi, anh biết em không muốn gặp anh nhưng anh sắp chết rồi. Anh muốn tạm biệt em trước khi mình chết. Arn…”

“Đoàng!” Clythen dùng súng bắt nát màn hình, cabin cũng yên tĩnh.

Clythen đỡ tường ngồi xuống ghế, cố gắng thở hổn hển mấy cái, đưa tay đỡ trán, cố gắng che giấu sự chật vật trên mặt. An Phách Hòa chạy đến, hỏi, “Người đàn ông đó… Thầy quen ạ?”

Clythen không trả lời, lát sau, đèn trong cabin bắt đầu sáng lên, tiếng bước chân không ngừng vang lên trong lối đi, An Phách Hòa lo lắng cầm súng nhắm vào lối đi, hơi thở cũng trở nên nhẹ đi.

Nhìn thấy Lâm Nam lo lắng chạy vào cô mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ súng xuống. Lâm Nam hơi sửng sờ khi thấy trạng thái của Clythen, bước chậm tới trước mặt ông, “Người kia tìm tới rồi!”

Clythen ngẩng đầu, nước mắt lăn dài trên mặt ông, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và cầu xin, An Phách Hòa bị gương mặt này của ông dọa sợ.

“Không! Đừng để hắn tìm tới tôi!” Clythen điên cuồng đứng lên, đi qua đi lại, “Cho dù là tự sát tôi cũng không muốn gặp hắn lần nào nữa.”

“Ông bình tĩnh chút! Hắn không nhận ra ông lúc này đâu.” Lâm Nam thở dài, đi tới an ủi Clythen, “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ sự an toàn của ông, tôi không để ông gặp chuyện đâu.”

Lúc này Clythen mới bình tĩnh lại, chán nản ngồi xuống, “Nói kế hoạch của cậu đi.”

“Bây giờ chúng ta đang bị bao vây, xông vào hay chờ đợi đều là đường chết. Nếu mọi người trên tàu lái cơ giáp bay ra ngoài, ông ta không biết ông ở trên cơ giáp nào, sẽ không dám ra tay tùy tiện.” Lâm Nam nhìn An Phách Hòa, “Chỉ cần tốc độ của chúng ta nhanh thì có khả năng đào thoát.”

“Được, cậu đi chuẩn bị đi.” Clythen không thèm suy nghĩ, chỉ vẫy tay tùy ý, trong giây phút thấy người đàn ông ấy, tất cả những sỉ nhục trước kia bắt đầu chen vào đầu ông, ông chỉ muốn chết thôi.

Ánh mắt lúc nãy…. An Phách Hòa đi lên hai bước, “Lâm Nam, anh định sắp xếp thế nào?”

Lâm Nam không nói gì, chỉ nhìn cô thật kĩ cứ như muốn khắc sâu cô vào rong đầu, “Em sẽ vào cơ giáp của Vi Nhân với thầy, cô ấy sẽ đưa hai người về Hỏa Lam Tinh an toàn.”

An Phách Hòa lo lắng hỏi, “Thế anh thì sao?”

“Anh đi một mình.” Lâm Nam bình tĩnh.

“Làm bia đỡ đạn?” Giọng nói của An Phách Hòa thay đổi, “Em không đồng ý! Em muốn đi chung với anh!”

“Anh không bàn bạc với em! Đây là mệnh lệnh!” Đây là lần đầu Lâm Nam dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, giọng nói kiên định không cho phép bàn bạc, con mắt của anh không chút tình cảm nào, chỉ có sự kiên cường hi sinh và đáng tin của quân nhân.

Nhưng An Phách Hòa luôn là sự uy hiếp của anh, cô bước tới ôm lấy anh, “Em không chỉ là cơ giáp sư của anh, em còn là omega của anh, em muốn sống với anh, cũng chấp nhận chết cùng anh.”

Lâm Nam thở dài, cô luôn có cách để đối phó anh, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, phân phó qua hệ thống phi thuyền, “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hai phút sau sẽ xuất phát.”

An Phách Hòa biết anh chấp nhận mới vui vẻ đỡ Clythen dậy đi tập hợp với mọi người cùng Lâm Nam.

Gương mặt trắng bệch của Byron có chút màu máu hiếm thấy, tử khí trong ánh mắt của ông biến mất, bây giờ chỉ còn ánh sáng mong đợi. Ông nâng ly rượu trên bàn uống một ngụm, động tác tao nhã đầy quyền rũ làm người không thể dời mắt.

Ngón tay ông chạm nhẹ lên môi, nở nụ cười khi nhớ đến những kí ức xinh đẹp kia.

Hộ vệ bên cạnh sững sờ, bệ hạ cười lên đẹp quá.

Byron quay đầu hỏi cấp dưới trung thành của mình, “Ngươi nói xem, vợ ta có mong chờ thời khắc gặp mặt của chúng ta không?”

Hộ vệ cung kính cúi đầu, “Đương nhiên rồi thưa bệ hạ.”

Ông ta quay đầu lại với sự hài lòng, nhìn tàu chiến trong màn hình chằm chằm, nở nụ cười bắt buộc, mong chờ lắm đấy Arn. Lúc trước đã nói với em rồi, chỉ cần anh muốn thì anh sẽ tìm được em mà.

Cửa lớn nơi tàu chiến mở ra từ từ, vô số cơ giáp bay ra trong nháy mắt. Biến cố đột ngột này làm nụ cười của Byron cứng lại, ánh mắt của ông ta trở nên đáng sợ trong nháy mắt.

Hai tay ông nắm chặt thành nắm đấm, nhịn không được mà ném ly rượu trong tay xuống đất. Không biết ông nắm ném hay đẩy ngã mà ly rượu vỡ tan thành trăm mảnh lúc vừa tiếp xúc với thảm làm chất lỏng đỏ rực như máu tươi lan ra khắp nơi.

Hộ vệ bên cạnh không dám ngẩng đầu, chỉ thầm tiếc cho miếng thảm tốt.

Byron ho không ngừng, ông yếu ớt che miệng lại, lúc buông tay thì thấy máu tươi tràn ngập găng tay trắng muốt của ông ta.

“Truyền lệnh xuống, không được bỏ qua bất kỳ cơ giáp nào. Một khi tìm được người đó thì mang về gặp ta, không được làm tổn thương người đó, biết chưa?”

Giọng nói của ông bình tĩnh nhưng làm hộ vệ sợ hãi đến mức chảy mồ hôi lạnh, hắn không dám làm phiền mà chạy ra ngoài truyền lệnh.

An Phách Hòa lo lắng nhìn cơ giáp được đánh dấu trong hệ thống, đó là cơ giáp mà Clythen ngồi, “Lâm Nam, anh cảm thấy có thể thoát được à? Người của họ đông quá.”

“Khả năng điều khiển cơ giáp của Vi Nhân rất tốt, cơ giáp của cô ấy cũng nhanh nhất trong nhóm chúng ta. Tính năng cơ giáp của người Qatar không tốt, còn phải lo lắng không làm tổn thương Clythen, bó tay bó chân hơn nhiều nên chắc không có vấn đề gì đâu.” Lâm Nam nghiêm túc điều kiển cơ giáp bay qua bay lại quanh tàu chiến, vừa trốn ra ngoài lại không thể cách cơ giáp của Vi Nhân quá xa để kịp giúp đỡ.

An Phách Hòa biết anh đang tiêu hao tinh thần lực rất mạnh nên không quấy rầy anh mà ngồi vào chỗ, chú ý tình huống.

Người Qatar phản ứng rất nhanh, các cơ giáp lập tức đuổi theo ngăn trở đường đi của phi thuyền. May mà mọi người đã quen thuộc với việc điều khiển cơ giáp, có thể trốn tránh khắp mọi vị trí xảo quyệt như con cá nhỏ đang lặn giữa biển khơi.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, chiếc cơ giáp đầu tiên bị bắt, bị hút vào trong thuyền địch, không rõ sống chết.

Tệ hơn là cơ giáp của Vi Nhân bị theo dõi. Ba chiếc cơ giáp của đối phương không ngừng đuổi theo ở sau, ban đầu Vi Nhân còn điều khiển rất tốt, nhưng đợi khi hai chiếc còn lại tham gia thì cô có chút khó khăn.

Lâm Nam cau mày, trình độ điều khiển của Vi Nhân không thể dừng ở mức này, cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?

Vào giây phút này, Vi Nhân ở trong buồng lái đập hệ thống điều khiển một cái, “Mịa! Sao lại có thao tác lùi lại vậy??”

Tiếng AI trong cơ giáp đứt quãng, “Bên trong… hệ thống… có rất nhiều… chỉ lệnh, nghi ngờ… có virus….”

Lúc này phi thuyền ở trước đã đến, Vi Nhân điên cuồng điều khiển cơ giáp né tránh nhưng cơ giáp không có phản ứng nào, sau đó bị rơi vào lưới bắt của đối phương.

Vi Nhân chán nản ngồi xuống ghế, tiêu rồi…

Lâm Nam không kịp phản ứng, lúc nãy đâm thẳng vào luôn đó hả? Anh liếc nhìn lối thoát ngay trước mắt, suy nghĩ một lát, anh quyết định lái cơ giáp chạy ra ngoài.

Lúc Clythen bị bắt còn mang chút hi vọng may mắn, những người này chưa từng gặp ông nên hẳn là không nhận ra đâu. Nhưng ông lại quên đám Trùng tộc này có khứu giác tốt, ông đã sống với người kia rất nhiều năm nên dù ông có thử bao nhiêu cách thì trên người ông vẫn có mùi của tên chết tiệt kia!

Giây phút ông lên chiến hạm thì người Qatar đã biết họ bắt đúng người nên dừng cuộc đuổi bắt, bắt đầu rút lui.

Lâm Nam phát hiện hướng đi của người Qatar, anh mở chế độ tàng hình, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.

Anh thông báo, “Người anh em, chúng ta lại chuẩn bị đánh một trận ác liệt rồi.”

Cơ giáp tàng hình im lặng xuyên qua cổng sao sau đám người kia, lúc cơ giáp của họ vừa chui qua phần cuối của cổng sao thì cổng sao ở sau lưng bọn họ biến mất. Nếu như chậm hơn một giây thì bọn họ sẽ bị chiều không gian nuốt chửng không còn chút mảnh vỡ nào.

An Phách Hòa biết họ đã đến địa bàn của người Qatar, cô hít sâu một cái.

“Bây giờ hối hận không?” Lâm Nam quay đầu nhìn cô, bọn họ biết, cho dù cứu được Clythen thì con đường chạy trốn cũng rất nguy hiểm.

An Phách Hòa kiên định lắc đầu, “Không đến đây thì em mới hối hận.”

Bọn họ đi theo sau hạm đội, tìm được cơ hội đầu tiên ra tay.

Hạm đội dừng lại trên tinh cầu nhỏ tạm thời để tiếp tế. Clythen và Vi Nhân bị áp giải ra khỏi khoang máy thì thấy mười mấy người Qatar đang đứng đấy, người khác thì đang vận chuyển vật tư.

Lâm Nam biết bọn họ đang chuẩn bị chuyển đổi công cụ giao thông để đưa Clythen về thủ đô, đến lúc đó thì khó giải quyết rồi. Nhưng nếu như bọn họ chọn công cụ giao thông có tốc độ nhanh hơn nghĩa là hỏa lực sẽ ít đi, nhân số cũng giảm mạnh.

Quả nhiên không lâu sau, đám người kia áp Clythen lên một chiếc phi thuyền nhỏ. Lần hai xuất phát chỉ có bảy chiếc phi thuyền đi theo bảo vệ.

Lâm Nam kiên trì đi theo đằng sau, đợi rời xa căn cứ, bay đến hành tinh có địa hình phức tạp, trong mắt anh có chút tia chớp, “Chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm.” An Phách Hòa cầm lấy tay Lâm Nam.

Tốc độ của Phong đã tới giới hạn, trực kích bay vào giữa phi thuyền, một viên đạn bắn trúng tâm động cơ. Phi thuyền bị ép dừng lại, bốn chiếc phi thuyền bảo vệ xung quanh cũng xông tới.

Lâm Nam không để ý bọn họ, anh và Phong phối hợp với nhau rất tốt, động tác nhanh lại chuẩn xác khiến cho người Qatar không có cơ hội trở tay. Nhưng anh cũng cảm nhận được có gì đó không ổn.

Tốc độ của Phong đang chậm đi.

Ban đầu chỉ hơi ngừng lại nhưng theo thời gian thì việc ngừng lại kia kéo dài hơn. Ngay cả An Phách Hòa cũng nhận ra không ổn, lo lắng hỏi, “Phong sao thế?”

“Virus… chết tiệt.” Câu trả lời của Phong còn bị ngắt quãng.

An Phách Hòa vội sửa chữa hệ thống của Phong nhưng không kịp, cô nghe thấy tiếng máy móc lạnh lùng của tàu chiến của kẻ địch.

“Kẻ địch, bao vây.”

Cô không dám phân tâm, ngón tay không ngừng chuyển động để tìm kiếm virus.

“Hạ lệnh, đánh gục. Bíp —-“

Không gian tối tăm bị pháo đạn của đối phương bắn ra chiếu sáng.

Giây phút cuối cùng, An Phách Hòa rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

Một tiếng nổ mạnh vang lên… Vũ trụ trở lại sự yên tĩnh vốn có.
Nhấn Mở Bình Luận