Edit: Pi sà Nguyệt
Ryan híp mắt lại, thế giới của hắn quay cuồng, hình ảnh An Phách Hòa và Lâm Nam không ngừng thay đổi luân phiên trước mắt hắn. Hắn cố nén cơn buồn ngủ, lớn giọng hô, “Người đâu! Người đâu!”
Tiếc là không ai nghe giọng hắn trong hoàn cảnh náo động như này.
Lâm Nam xoay người nhìn về phía An Phách Hòa thì phát hiện cô đang nhìn anh không chớp mắt. Hai người im lặng hiểu nhau, cầm lấy tay nhau, mười ngón tay đan xen.
Anh cầm tay An Phách Hòa chạy về phía ánh sáng duy nhất.
An Phách Hòa nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, nhớ lại lúc trước, nhớ đến hẻm nhỏ âm u trước kia, nhớ đến vô số lần chạy trốn trong đời mình. Đây là lần đầu cô thấy thỏa mãn như vậy, cô cảm giác trái tim của cô và Lâm Nam trong giây phút này đang dán lại gần nhau.
Bọn họ xuyên qua tiếng thét đầy sợ hãi của quý tộc, xuyên qua chiếc bánh gato lớn sáu tầng, xuyên qua phòng khách được trải thảm tốt nhất rồi chạy ra khỏi đấy.
Byron đứng ở cửa vẫy tay với bọn họ, đưa lời khuyên cuối cùng, “Nửa giờ sau em trai tôi sẽ tỉnh lại, với tính của nó thì không bắt được hai người sẽ không bỏ qua đâu. Hai người phải tính cho kỹ vào.”
Lâm Nam không nhìn gã mà dẫn An Phách Hòa chạy xuống cầu thang.
Theo sắp xếp của Byron thì họ chạy thẳng tới bến tàu, leo lên phi thuyền đã chuẩn bị từ trước.
Lâm Nam đã thiết lập hành trình trước rồi, hai người bây giờ có chút yên tâm. Lúc phi thuyền rời cảng, trong không gian an tĩnh chỉ có tiếng thở của hai người. An Phách Hòa quay đầu nhìn Lâm Nam, hai người im lặng nở nụ cười.
Trong mắt Lâm Nam tràn ngập ý cười nhưng anh lại thấy sắc mặt lẫn vết thương chưa tốt trên người An Phách Hòa, vẻ mặt anh thay đổi ngay lập ức, anh đưa tay xoa cánh tay An Phách Hòa, vuốt nhẹ vết thương của cô, “Tại sao lần nào gặp lại em đều có thêm nhiều vết sẹo thế? Sao không biết chăm sóc bản thân vậy?”
An Phách Hòa không để ý, cả thế giới của cô chỉ có mỗi Lâm Nam mà thôi. Trong lúc hai người lưu lạc bên ngoài, cô sợ Lâm Nam chết đi, lúc bị Ryan bắt lại, cô cũng sợ mình không thể gặp được anh. Bây giờ… tốt quá rồi.
Hai tay cô ôm lấy cổ Lâm Nam, nghiêng đầu nói, “Đúng thế, cả người toàn là sẹo thôi. Khó lắm hôm nay mới gả được, anh còn cướp em đi nữa. Anh bảo phải giải quyết sao đây?”
Lâm Nam nhìn gương mặt được trang điểm xinh đẹp của An Phách Hòa, ngây người, “Phách Hòa, em đẹp lắm.”
An Phách Hòa cắn môi, quyết định một lát rồi dán lại bên tai Lâm Nam, “Thế anh cưới em nhé?”
Hô hấp của Lâm Nam ngừng lại, sau đó nặng nề hơn. An Phách Hòa cảm thận được sự ướt át và ấm áp từ cổ xuất hiện, cô ôm lấy Lâm Nam, cắn vành tai của anh. An Phách Hòa cảm thấy cả người mình như bị đốt cháy, cô cảm nhận được có cái gì bị áp chế lại, sau đó nó từ từ phá xác rồi lan dần khắp cơ thể cô, thao túng ý thức của cô.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, tin tức tố của hai người quấn lấy nhau tạo ra mùi hương khiến người ta mê muội.
An Phách Hòa cứ như bị đầu độc vậy, cô dán lên người Lâm Nam, nơi mềm mại của cô đụng vào lồng ngực mạnh mẽ của anh, cô thậm chí còn cảm thận được nhịp tim đang nhảy lên của Lâm Nam. Hai người dán chặt lấy nhau cứ như muốn nhét đối phương vào trong xương máu của mình.
Đột nhiên Lâm Nam dừng lại, anh ôm lấy eo của An Phách Hòa, ôm cô thật chặt. An Phách Hòa hoàn toàn bị tin tức tố khống chế, ức chế tề lúc trước mất đi hiệu quả, tóc của cô rơi vào trạng thái không thể ức chế dược.
Lâm Nam nhìn bộ dạng khó nhịn muốn dán sát của cô thì bật cười, anh lau phần môi óng ánh dính nước bọt của cô, bất đắc dĩ, “Bây giờ không phải là lúc đấy đâu, Phách Hòa.”
An Phách Hòa chẳng còn tí lý trí nào, cô không nghe thấy cái gì cả. Cô chỉ cảm nhận được sức hấp dẫ tin tức tố của Alpha không ngừng tản ra kia. Khát vọng trong cơ thể cô làm cô muốn nổ tung, viền mắt cô ướt át, nước mắt chảy ra, cô cầu xin, “Ôm… ôm…”
Lâm Nam thở dài, anh chỉ có thể bế An Phách Hòa lên đùi rồi ôm vào lòng. Đầu tiên anh thay đổi đường bay của phi thuyền, họ không thể đi theo con đường tính trước được. Ryan sẽ cho người điều tra,anh mở tinh đồ để chọn con đường thích hợp nhất thì phát hiện cơ thể lạnh lẽo.
Chết tiệt! An Phách Hòa cởi nút áo của anh từ khi nào không biết, tay nhỏ mềm mại không ngừng sờ soạng khắp nơi rồi kéo xuống phần lưng quần của anh. Đúng là… Lâm Nam cảm thấy mình sắp không nghĩ được, anh sao không thèm muốn chứ, anh đã đợi Phách Hòa trưởng thành lâu lắm rồi nhưng anh không muốn bị người quấy rầy lúc hai người giao hòa với nhau.
Anh chỉ có thể dùng một tay giữ lấy hai tay của An Phách Hòa sau đó dùng tay còn lại lướt tinh đồ.
Một nơi tên là tinh vực Tử Vong hấp dẫn ánh mắt của anh, nơi đó đã từng xảy ra chiến tranh khiến thời không ở đó sụp xuống làm tinh cầu trải rộng, đau đâu cũng toàn đồ bỏ, ụi trần và hố đen loại nhỏ. Người bình thường không ai dám đến nhưng lại là lựa chọn tốt nhất của Lâm Nam bây giờ, Ryan sẽ không nghĩ đến hai người sẽ đến đây.
Cảm giác ướt át truyền đến từ phần ngực trần của anh, anh cúi đầu thì thấy An Phách Hòa bị giữ tay đang hôn liếm ngực anh. Đầu lưỡi hồng hồng của cô xuất hiện một chút nước bọt, dưới sự ham muốn của mình, gương mặt như thiên sứ của cô lại trở nên mê hoặc lòng người. Hình ảnh này gây cảm xúc vô cùng, đối với người đàn ông chưa làm gì trong mười mấy năm như Lâm Nam thì đang mở ra một cửa thế giới mới.
Nhưng tướng quân Lâm có năng lực không sợ hãi khi có biến, nếu không phải phần tai đến mặt anh đỏ bừng thì anh lúc này chẳng khác gì pho tượng cả, anh ngẩn người nhìn An Phác Hòa dùng hết sức lấy lòng mình.
An Phách Hòa bất mãn khi đối phương không phản ứng gì, cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt mơ màng, “Hôn…. Hôn….”
Byron sai người mang em trai đang ngủ say về phòng, gã đã chuẩn bị tinh thần đối phó cơn giận của thằng em trai này sau khi nó tỉnh dậy, đây là cơ hội nhỏ cuối cùng mà Clythen dành cho gã nên gã không thể từ bỏ được.
Gã vui vẻ mở cửa phòng Clythen ra, Clythen vẫn ngồi trước cửa sổ như trước.
Gã đi tới, “Không mệt à? Lên giường nghỉ một lát đi.”
“Bọn nó đi rồi hả?” Giọng của Clythen rất nhẹ nhàng.
Byron cảm thấy có chút hốt hoảng trong lòng, gã đi tới cầm lấy tay của Clythen, “Ừm, đi rồi, bây giờ đã ra ngoài không gian rồi.”
Clythen cứ như không còn sức gì, Byron chỉ dùng chút sức đã kéo ông quay người được.
Đợi đến khi thấy mặt thì Byron cảm thấy cả người lạnh lẽo, “Em…” Gã không biết nên làm gì.
Trên mặt Clythen là vết dao dài và to, bắp thịt bị lộ ra ngoài trông rất đáng sợ.
Ông đắc ý nở nụ cười khi thấy ánh mắt đờ đãn của gã, “Anh thích tôi cái gì thế? Thích gương mặt này của tôi à?”
Byron cảm thấy tức giận vô cùng, ngoài cảm thấy bị phản bội lừa dối ra thì gã càng giận Clythen đã sử dụng cách này để báo thù gã, cũng giận ông đã dùng suy nghĩ nông cạn đó để phán đoán tình cảm của gã.
Gã mạnh mẽ hôn lên vết thương của Clythen, máu chảy xuống, trên người hai người dính đầymáu nhưng Byron vẫn liều mạng hôn Clythen, đây là một nụ hôn nồng mùi tanh của máu.
Byron bế Clythen đi tới bên giường, ném mạnh ông xuống, “A, xin lỗi, cho dù em như vậy thì anh vẫn muốn ngủ với em, làm em thất vọng rồi.”
Clythen sững sờ rồi nở nụ cười mệt mỏi, ông cởi áo của mình để lộ phần da thịt trắng nõn mềm mại của mình, “Anh muốn thân thể này à? Cho anh.”
Cả người Clythen không có gì che đậy, hai chân mở rộng để triển lãm vẻ đẹp của mình cho Byron.
Nếu như là trước kia, Byron cảm thấy mình sẽ điên lên vì sự chủ động của Clythen, gã sẽ mạnh mẽ cướp lấy.
Nhưng bây giờ… Gã mệt mỏi che mắt mình, lảo đảo ngồi xuống ghế rồi lạnh lùng nói, “Cút!”
Clythen ngạc nhìn nhìn gã một cái.
Byron che mặt làm không ai đoán được vẻ mặt củ gã, nhưng giọng nói của gã tràn ngập sự mệt mỏi, “Cút!! Clythen, em thắng rồi, anh buông tha cho em.”
Clythen không cảm nhận được sự vui vẻ như mình nghĩ, ông im lặng mặc đồ của mình rồi mở cửa rời đi.
Từ đầu đến cuối ông không thèm nhìn Byron một cái. Vì thế ông không thể thấy nước mắt đang chảy ra nơi bàn tay của gã. Đây là lần đầu tiên vị quân chủ mạnh mẽ tàn nhẫn, cơ trí quả cảm của Qatar gào khóc trong cuộc đời của mình.
Bên trong phi thuyền đóng kín, mùi hương tin tức tố nồng nặc vô cùng, chỉ cần một người đi vào thì sẽ bị mùi hương này làm điên cuồng. Lâm Nam kiên trì đến khi phi thuyền di chuyển vào đường bay mà mình tính toán, đồng thời anh rà soát hành tinh không biết tên trong tinh vực Tử Vong sẽ đáp cánh lúc một giờ sau, không có dấu hiện của sự sống, vô cùng an toàn.
Thời gian trôi qua, tình hình động dục của An Phách Hòa trở nên nghiêm trọng hơn. Cả người cô lọt vào tình trạng vô ý thức nỉ non, cô mạnh mẽ dán lấy cơ thể Lâm Nam.
Áo cưới của cô rơi xuống ngang vai, cơ thể cô như ẩn như hiện trong lớp áo màu trắng như tuyết ấy.
Lâm Nam ép lại ham muốn chinh phục tàn bạo trong dòng máu Alpha của mình, anh thả hai tay An Phách Hòa ra rồi dịu dàng ôm chặt lấy hông cô để nâng cô lên.
Trong nháy mắt, An Phách Hòa quấn lấy, hai chân cô kẹp lấy phần eo gầy của Lâm Nam rồi giãy dụa. Lâm Nam giữ phần hông của cô lại không cho cô làm bậy.
“Bạc Hà, đợi sau khi kỳ động dục của em kết thúc, em sẽ hối hận.” Giọng nói trầm thấp của Lâm Nam mang theo chút ham muốn rất êm tai.
An Phách Hòa men theo âm thanh mà hôn lên.
Lâm Nam ôm lấy phần eo của An Phách Hòa, hôn cô. Nếu như quên đi trạng thái quần áo xốc xếch và tư thế hiện tại của hai người thì đây là hình ảnh rất ấm áp.
Tay trái của Lâm Nam lướt qua phần eo rồi sờ phần lưng và đè lấy gáy của cô làm nụ hôn này sâu hơn.
An Phách Hòa cảm thấy mình như con cá chết chìm, bị sóng biển mãnh liệt quăng lên trời mấy lần, sau đó là cảm giác trên không không thoải mái. Bây giờ, nước biển đã dịu dàng ôm lấy cô.
Nhưng trong phổi của cô không còn không khí, nước biển không ngừng cướp đoạt không khí trong miệng của cô, cô tránh né nhưng nước biển lại ở khắp nơi khiến cô không trốn được.
Lâm Nam không khống chế nổi, chỉ một nụ hôn đã làm anh điên cuồng như vậy, anh liều mạng hôn lấy, đi sâu vào rồi dây dưa đầu lưỡi của An Phách Hòa, trao đổi nước bọt cho nhau.
Người dưới thân như đang từ chối cứ như muốn thoát khỏi lòng anh. Ý muốn khống chế và ham muốn chiếm hữu của Alpha trỗi dậy, anh dùng sức giữ lấy cái đầu đang giãy dụa của An Phách Hòa. Anh cũng kéo hai tay đang kháng nghijcuar cô để giữa cơ thể hai người làm cô không động được.
Đến khi anh nghe thấy tiếng khóc thút thít ở dưới thân mới tỉnh táo lại.
Lúc thả môi An Phách Hòa ra thì môi cô đã sưng đỏ vô cùng, lúc môi hai người rời nhau còn xuất hiện một ít nước bọt kéo dài.
An Phách Hòa thấy chơi không vui, mùi hương này lại dụ dỗ cô phát điên cứ như muốn làm cô chết chìm, cô đẩy âm Nam ra rồi vịn vào máy điều khiển định bỏ chạy.
Nhưng Lâm Nam ngu sao mà để cô chạy, mắt anh đã đỏ rực điên cuồng, anh đi tới đè An Phách Hòa lên máy điều khiển, sau đó nói nhỏ bên tai cô, “Bây giờ thấy hối hận thì muộn rồi.”