Edit: Pi sà Nguyệt
Lâm Nam nhớ tới lời khuyên của Brian, một khi omega dính vào thì không cắt đuôi được. Nhưng anh cảm nhận được cảm xúc khác từ trong sự ỷ lại của An Phách Hòa. Anh không cần Bạc Hà của anh kiên cường như vậy để rồi làm mình chỉ toàn vết thương, cổ chỉ cần an tâm vùi trong lòng anh như bây giờ là tốt rồi.
Đồ dự bị trên phi thuyền toàn là quần áo của Alpha nhưng bộ đồ của An Phách Hòa đã bẩn tới mức không mặc được… An Phách Hòa không dám nhìn lại lần nữa, nhăn nhúm thì thôi đi, trên nó còn dính cái gì cơ chứ!
Lâm Nam khó lắm mới kiếm được một chiếc áo sơmi rộng cho cô, anh nhìn đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài của An Phách Hòa suy nghĩ một lát, sau đó lấy một cái áo khoác rộng từ trong ngăn kéo ra.
An Phách Hòa bất mãn, áo khoác này quá lớn, dài chấm đất mà còn có thêm mũ người, cả người cô bị che lại hết, nóng muốn chết đi được! Cô vốn đã nóng lắm rồi mà!
“Sẽ bệnh.” Lâm Nam mạnh mẽ mặc vào cho An Phách Hòa rồi cõng cô ra ngoài phi thuyền.
Ở chỗ Lâm Nam không thấy, An Phách Hòa thay vẻ mặt bất mãn của mình thành một nụ cười lén.
Cô ôm lấy cổ Lâm Nam nhìn tinh cầu xa lạ này, đúng là rất đẹp. Gió thổi nhẹ làm tan cảm giác nóng bỏng trong người An Phách Hòa, cả tinh cầu bị ánh sáng mờ nhạt bao lấy làm người ta cảm thấy rất ấm áp.
An Phách Hòa nhớ đến hình ảnh mà Lâm Nam đã từng cõng cô ở cạnh biển năm đấy, khi đó cô không ngờ hai người trở thành người yêu, nếu như tiếp tục như vậy thì tốt rồi…. Trước giờ cô luôn nhanh mồm nhanh miệng nên đã nói ra suy nghĩ này.
Bước chân của Lâm Nam hơi dừng lại nhưng không trả lời.
An Phách Hòa hiểu tính của Lâm Nam vô cùng, anh là người có trách nhiệm, anh bị thời kỳ động dục của cô ngăn lại nên anh hẳn sẽ thấy khó chịu khi phải bỏ xuống chiến hữu và người dân của Đế Quốc.
Nghĩ tới đây, An Phách Hòa ôm chặt anh một chút, thời gian như vậy rất ít, “Ôi… Lâm Nam, em không cần nhẫn khảm đá aquamarine nữa.”
“Ồ.” Lâm Nam tùy ý trả lời.
“Em chỉ cần chiếc nhẫn anh tặng em.” Trái tim An Phách Hòa đập rất mạnh, cô kề sát trên lưng Lâm Nam, chắc anh cũng cảm nhận được nhỉ? Cô dùng hết dũng khí trong người nói, “Trừ anh ra thì em không cần gì nữa cả.”
Giọng của cô rất nhỏ nhưng Lâm Nam nghe rất rõ, anh thậm chí còn cảm nhận được An Phách Hòa hôn lên cổ anh một cái. Khác với cái hôn đầy tình dục lúc động dục, nụ hôn này cứ như đang hôn vào lòng anh, cẩn thận bày tỏ tình cảm với anh.
Hai người đi tới rìa rừng, Lâm Nam lo lắng cho An Phách Hòa, không dám đi vào trong nên chỉ đi quanh bên ngoài thì tìm được một cái cây đầy quả.
Anh đặt An Phách Hòa lên sườn núi nhô ra, nhảy nhẹ lên cây, gió thổi quần áo dán sát vào người anh để lộ cơ thể đẹp đẽ.
An Phách Hòa ngồi dưới tàng cây nhìn, chồng cô đẹp trai ghê.
Lúc Lâm Nam hái trái cây xuống thì thấy ánh mắt không chút che giấu của An PHách Hòa, anh đưa trái cây cho cô, “Ăn đi.”
An Phách Hòa đưa hai tay nhận lấy rồi gặm từ từ, ăn ngon hơn trái cây ở Qatar ngàn vạn lần! Cô liếc mắt nhìn cánh rừng không mục đích thì phát hiện cái gì, chỉ vào gốc cây kỳ quái nói với Lâm Nam, “Ấy, Lâm Nam, anh xem cái cây này có giống người không?”
Lâm Nam tùy ý liếc nhìn một cái, cái cây này không giống với mấy cái cây quanh nó, vỏ cây màu vàng đất trông giống người, nhưng anh sử dụng thị lực phân kỳ nhìn sang thì thấy trong rừng cây có không ít loại cây này, bởi vậy anh chẳng để ý mà nói, “Có lẽ là giống cây đặc biệt.”
“Lâm Nam, anh cõng em lên đỉnh núi được không?” An Phách Hòa nhìn anh với đôi mắt sáng rực mong đợi, trên núi hẳn là đẹp lắm.
Lâm Nam định từ chối, đầu tiên là do tinh cầu này rất xa lạ, họ không nên rời xa phi thuyền. Thứ hai là An Phách Hòa có thể động dục bất cứ nơi nào và bất cứ lúc nào, họ phải chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng anh không thể nói lời từ chối khi thấy ánh mắt mong đợi của cô.
Anh nghiêm mặt bế An Phách Hòa đi.
Tốc độ rất nhanh, An Phách Hòa không thấy được cảnh tượng xung quanh, cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, cô chôn đầu vào lòng Lâm Nam.
Lát sau, Lâm Nam dừng lại, “Tới rồi.”
Lúc An Phách Hòa mở mắt ra thì họ đã đứng trên mảnh đất trống ở đỉnh núi, rất nhiều loài hoa dại không rõ tên đung đưa theo gió. Cô liếc mắt nhìn xuống thì biển rừng đập vào mắt cô, cô nhìn xuyên qua mây mù đang bay giữa sườn núi thì thấy được phi thuyền ngừng cách đấy rất xa, cả người cứ như đang nằm mơ vậy.
“Đẹp quá.” An Phách Hòa nhịn không được cảm thán.
Lâm Nam dịu dàng đặt cô xuống đất, “Em ở đây đợi một lát, ăn gì đấy đi, anh đi một lát rồi về.”
An Phách Hòa chưa kịp cản thì Lâm Nam đã biến mất. Cô buồn bực gặm trái cây, một người ngắm hình ảnh xinh đẹp này thì thú vị gì nữa chứ, Lâm Nam không có tế bào lãng mạn nào luôn á.
Cô cảm nhận được trời đang sáng dần, hẳn là rạng đông của tinh cầu bắt đầu rồi, lúc đấy trời có đẹp hơn không?
Không lâu sau, Lâm Nam quay lại, An Phách Hòa cảm thấy anh có gì đó sai sai. Sau khi về, anh không nhìn cô mà im lặng ngồi cạnh, có điều tai anh đỏ ửng, trông anh rất kì quái.
An Phách Hòa tò mò nhìn cánh tay để ở cạnh của anh, “Cầm gì thế?”
Lâm Nam cứ như bị hù, quay đầu nhìn cô rồi ghét bỏ nhét thứ trong tay vào lòng cô, “Nhìn người khác khóc chán lắm…”
An Phách Hòa cầm lên nhìn thì thấy một chiếc nhẫn được làm bằng dây leo, xung quanh chiếc nhẫn được quấn bằng đóa hoa xanh lam. An Phách Hòa bật cười chỉ vào hoa nhỏ, “Đây là đá aquamarine đó hả?”
Lâm Nam tức giận định lấy lại thì An Phách Hòa mang vội vào ngón tay, “Đẹp hơn đá aquamarine nhiều!”
Lâm Nam nhìn cô một cái rồi buồn bực nghiêng đầu.
An Phách Hòa im lặng dán tới cạnh, ôm hông anh, “Lâm Nam, em có thể thích anh không?”
Lâm Nam cũng ôm cô nhìn xuống dưới, “Ừ.”
Anh thỉnh thoảng cũng nghĩ, lúc ở cạnh An Phách Hòa thì sẽ chẳng quan tâm cái gì. Nhưng anh biết, từ khi sinh ra anh đã gánh toàn bộ vinh dự của gia tộc, sự mong đợi của cha mẹ. Nếu anh chọn làm quân nhân thì không thể lùi bước, bị tình cảm rằng buộc. Nếu không sẽ có nhiều người mất đi người nhà giống anh.
Anh như vậy có thể cho Bạc Hà tương lai ư?
An Phách Hòa cảm thấy ý thức của mình trở nên mông lung, gió thổi mùi tin tức tố của Lâm Nam, sau một hồi nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đã khiến cô có thêm chút sức lực thế là cô mạnh mẽ đè Lâm Nam không phòng bị xuống đất.
Lâm Nam nằm dưới đất nhìn cô nghi ngờ.
An Phách Hòa ra tay với hầu kết mà cô đã nhắm từ lâu, khác với lúc cô không có ý thức trước kia, lần này cô có chút itnrh táo nhưng cô lại cố ý mặc kệ nó mà tùy ý để mặc dục vọng làm bậy.
Hầu kết bị hôn rồi bị cắn làm hơi thở của Lâm Nam nặng nề hẳn, sau đó anh vươn người đè lên người cô lúc An PHách Hòa liếm cằm mình.
An Phách Hòa híp mắt lại, mấy nút áo của áo sơmi đã bị cởi ra làm phần vai áo trượt xuống để lộ dấu vết xanh tím trên người. Đây là lần đầu Lâm Nam hú ý đến dấu vết làm bậy của hai người để lại, anh cảm thấy mấy hôm nay thật sự quá hoang đường rồi. Tay An Phách Hòa không ngừng sờ bậy khắp người Lâm Nam, mấy cái sờ này làm cô thỏa mãn.
Lâm Nam cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, giữ bàn tay đang sờ về phía lưng quần của mình kia, kìm nén nói, “Đừng nghịch, về trước đã.”
An Phách Hòa liếc nhìn anh, một tay ôm cổ anh rồi nâng nửa người lên cắn tai anh.
Giọng cô ngọt ngào vô cùng, “Anh còn động được à?”
Lâm Nam không nói được cảm giác trong lòng anh là gì, anh biết rõ An Phách Hòa bây giờ cũng tỉnh táo, dù mấy hôm nay anh đã làm cô rất nhiều lần nhưng chỉ có giây phút này là cô tỉnh táo thôi!
Nghĩ đến đây, Lâm Nam cảm thấy yết hầu của mình khô nóng vô cùng. Anh nghiêm túc nhìn An Phách Hoà, “Em cảm thấy anh không được à?”
An Phách Hòa to gan nói nhỏ bên tai anh, “Anh được thì anh lên đi ~”
Cô chưa nói hết thì đã ‘a’ lên một tiếng.
Lâm Nam dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy, đừng bao giờ nói một Alpha không được.
Hai người hô mưa gọi gió chìm vào cảnh đẹp. An Phách Hòa bị làm tới mức không còn ý thức, ngoài việc rên rỉ thì không nói được gì nữa.
Bọn họ không chú ý được sự thay đổi của tinh cầu, những ánh sáng mờ nhạt kia dần sáng lên, hạt nhỏ màu vàng bay trong không khí, hai người quấn quýt lấy nhau bị ánh sáng màu vàng óng bao lấy.
Lâm Nam lại chìm vào trong lãnh địa cấm kị kia, hai người quấn lấy nhau hòa thành một.
Anh đang định hành động thì nghe thấy giọng nói vui sướng vang lên từ đằng sau, “Ôi trời, anh trai! Anh nằm trên mặt đất làm gì thế?”