Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
An Phách Hòa nhếch môi với anh, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, cô chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đối mặt với tình trạng này.
Kiếp trước cô đã nằm mơ thấy không ít hình ảnh bị phản bội, cô còn cảm thấy mình sẽ chìm hãm trong cơn mơ đó cả đời mà không thể giải thoát. Bởi thế cô luôn cảm thấy mình rất thất bại, cũng không thể sinh cho Lâm Nam một đứa con đáng yêu.
Có lẽ… Có lẽ đây là cách để tháo gỡ khúc mắc.
Đi hết trên con đường này. Quên đi tất cả đã xảy ra ở kiếp trước, bắt đầu lại một cuộc đời mới?
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Nam đang đứng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ qua hình phản chiếu từ pha lê, khóe miệng cô hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười khổ, cô đã làm lỡ bảy năm của anh, kiếp này mong anh ấy có thể tìm được một cô vợ hiền lành, sinh một đứa con đáng yêu, cô cũng không nên mong ước gì cao xa.
Phi thuyền chậm chạp hạ xuống, An Phách Hòa cảm thấy trái tim mình đang dần khôi phục lại như trước, cô đã đưa ra quyết định của mình.
Lúc nhìn thấy An Phách Hòa đi ra từ cửa thang máy, Triệu Cảnh nở một nụ cười sáng lạng, để lộ chiếc răng nanh trắng tinh.
Cậu ung dung gảy dây đàn, hát một bài hát nhẹ nhàng. Bài hát này tên là Thi sĩ Stars, nói về câu chuyện tìm người yêu của một nhà thơ trên cuộc hành trình ở tinh cầu Stars.
“Tôi nhớ ánh mắt sáng như ngàn vạn ngôi sao của em rất nhiều…”
“Tôi chưa từng ngừng việc tìm kiếm, nhưng cũng đang dần quên lãng…”
“Nếu như có thể gặp em trong giấc mộng, tôi chấp nhận chịu đựng…”
“Mong đến khi chết đi tôi có thể tìm được em…”
“Tìm được em…”
…
Giọng hát của chàng trai sáng sủa, kết hợp với lời bài hát đã được thay đổi làm bài thơ buồn bã trở thành một bài hát tỏ tình êm tai.
Triệu Cảnh ngồi giữa vòng hoa ánh sáng, trái tim bị đóng băng nhiều năm của An Phách Hòa bắt đầu bị nứt ra từng khe một, sau đó nở một đóa hoa hồng yểu điệu trong làn băng tuyết lạnh giá ấy.
Những học sinh và người qua đường ở đó vỗ tay dồn dập, Triệu Cảnh đặt đàn guitar xuống, cậu cầm một đóa hoa hồng diễm lệ đi đến trước mặt An Phách Hòa.
Chàng trai trong giấc mơ đứng nơi đó, cả người cậu tỏa sáng ánh hào quang đó, đây là chàng trai mà cô đã dành cả tuổi thanh xuân để ở cạnh.
Cậu từ từ đến gần cô, trên tay là đóa hồng thơm ngát.
Cậu đưa đóa hoa hồng đến trước mặt cô, là thật, không phải là mơ.
“Kẹo Bạc Hà, tặng cho cậu.” Giọng nói của cậu êm tai như thỏ thẻ nhỏ nhẹ.
An Phách Hòa túm chặt góc áo, cô từ từ đưa tay lên, đang định cầm lấy đóa hoa hồng thì thấy Lâm Nam đang đứng trong đám đông vây xem ấy. Lâm Nam đội chiếc mũ quân đội, anh vẫn ép vành nón xuống thấp như cũ, hai tay anh đút vào trong túi quần, anh đứng đó, thẳng như khúc gỗ.
Triệu Cảnh thấy cô ngẩn người thì hơi lúng túng, cậu quay đầu mỉm cười với mọi người rồi ‘suỵt’ một tiếng, sau đó đặt đóa hồng vào tay An Phách Hòa rồi nắm chặt lấy tay cô, sau đó quay người cầm lấy cây đàn guitar rồi kéo An Phách Hòa chạy khỏi đó.
Mọi người đằng sau vừa huýt sáo vừa gào lên. Triệu Cảnh quay đầu lại cười lớn như một đứa nhỏ vừa được ăn kẹo “Chào mừng trở về, kẹo bạc hà.”
Đợi đến khi hai người dừng lại thở hồng hộc, đóa hoa trên tay cô chỉ còn cái thân màu xanh. Hai người nhìn nhau rồi cười lớn.
Triệu Cảnh không đâm thủng tầng giấy ngăn giữa hai người nhưng An Phách Hòa đã xem đây là YÊU – ĐƯƠNG – TRONG – TRUYỀN – THUYẾT!
Cô vui đến mức mất ngủ, mấy ngày liền đều dán mặt lên mạng tìm kiếm từ khóa liên quan đến yêu đương, sau đó còn viết các cách yêu đương vào sổ rồi bắt đầu trở thành một cô gái đang chìm vào trong tình yêu đầu đời, vui vẻ ôm lấy quyển sổ lăn lộn trên giường rồi lên kế hoạch thực hiện cho tình yêu của mình.
Mấy ngày đầu Triệu Cảnh vẫn nơm nớp lo sợ An Phách Hòa nói lại chuyện cũ.
An Phách Hòa luôn đến xem Triệu Cảnh chơi bóng lúc tan học, sau đó hai người cùng về nhà. Lúc đi trên đường, Triệu Cảnh có lúc cũng mua kẹo đường cô thích ăn nhất rồi kể ít chuyện cười để chọc cô.
Thời gian tốt đẹp cứ trôi qua như thế, giống như những gì đã xảy ra ở kiếp trước chỉ là giấc mơ của An Phách Hòa, mà đây mới là bước đi chính xác của thời không.
Nhưng mấy ngày sau, hai người quay lại trạng thái trước kia. Những khuyết điểm cũ của Triệu Cảnh bắt đầu trở lại, ví dụ như lỡ hẹn để An Phách Hòa phải đợi mấy tiếng đồng hồ. Hoặc là có lúc cho cô leo cây vì các cuộc gọi điện của bạn bè.
Người ở tuổi của Triệu Cảnh luôn quen với tự do, đột nhiên ép buộc cậu phải thay đổi giống như đòi lấy mạng của cậu ta vậy. An Phách Hòa không ép cậu thay đổi, dù sao cô cũng luôn thích Triệu Cảnh đầy khuyết điểm như thế. Đợi cậu ấy lớn một chút nữa thì sẽ tốt hơn thôi.
May An Phách Hòa bây giờ không còn là cô bé lo được lo mất trước kia, trong lúc đợi hàng hóa được order trên mạng về, cô tranh thủ làm các bài tập mà giáo sư đã giao về mấy hôm nay. Cô ngồi tách các nguyên liệu rồi gắn nó lại. Cô thật sự rất bận, bận đến mức không nhận được tin nhắn của Triệu Cảnh.
Đợi đến khi cô làm xong bài tập mới cầm điện thoại của mình lên, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Triệu Cảnh. An Phách Hòa gọi lại, khoảng nửa phút sau thì bên kia nhận máy.
Bên kia rất ồn, Triệu Cảnh nâng giọng lên mới khiến An Phách Hòa nghe được.
“Xin lỗi, lúc nãy không nghe thấy. Cậu đang ở đâu đấy?”
Triệu Cảnh im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: “Kẹo bạc hà, dạo này cậu rất chán.”
An Phách Hòa im lặng không nói được gì, cô muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói được.
“Thôi, tớ không quấy rầy học sinh giỏi như cậu nữa. Chỗ tớ cũng đang rất bận, mai sẽ gọi lại cho cậu.” Bên kia máy có người gọi tên Triệu Cảnh, cậu ta vội vàng tắt điện thoại.
An Phách Hòa cũng ngẩn ra, đúng thế, hình như cô thay đổi thật rồi. Triệu Cảnh vẫn là Triệu Cảnh trước kia, nhưng nội tâm của cô đã trở thành một người ba mươi ba tuổi rồi. Triệu Cảnh không thèm để ý cô trước kia, có lẽ, Triệu Cảnh càng không thích cô của bây giờ…
Cô thở dài một cái, dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi ôm sách vở ra ngoài. Không ngờ lại gặp Ngô Trân Trân ngoài cổng trường.
Gần đây đội bóng rổ của Lam Cầu đang đấu với đội của hành tinh Ranke, Ngô Trân Trân được chọn làm cổ động viên của đội bóng. Mấy ngày nay cô ta đều tập luyện đến tối muộn, hôm nay đi về lại gặp An Phách Hòa vừa làm thí nghiệm xong.
An Phách Hòa định ra vẻ như không thấy cô ta, ai ngờ Ngô Trân Trân đi đến với mấy omega xinh xắn khác: “Nghe bảo dạo trước cô đến trường Byaku bằng phi thuyền của trường đế quốc hả?”
“Hả?” An Phách Hòa nhìn bọn họ với ánh mắt cảnh giác, bọn họ muốn làm cái gì?
“Hi hi,” Ngô Trân Trân cười ngại ngùng “Cô biết Lâm Nam không?”
À~ An Phách Hòa nhớ đến kiếp trước, Ngô Trân Trân theo đuổi Lâm Nam rất lâu, không ngờ cô ta đã thích anh ấy từ thời đi học cơ đấy. Cô nhìn Ngô Trân Trân với ánh mắt đánh giá: “Biết, chúng tôi còn rất thân nhau.”
Quả nhiên hai mắt của Ngô Trân Trân sáng bừng: “Thật không? Cậu ấy có hỏi gì về tôi không?”
Tại sao phải hỏi về cô? An Phách Hòa không có ý tiếp tục diễn trò với cô ta: “Tôi khuyên cô vẫn nên từ bỏ đi thôi. Lâm Nam không thích cô đâu, cậu ấy có người trong lòng rồi.” Nói xong thì quay người bỏ đi.
Một Omega đằng sau hừ một tiếng: “Đắc ý vậy là sao? Không phải gần đây đang yêu đương với một tên thư sinh ở đế quốc à?”
Ngô Trân Trân nhìn bóng lưng của An Phách Hòa, cô ta tức giận nắm chặt tay, người đại diện trường đi tới Byaku vốn là cô ta mới đúng! Đáng ra người quen được Lâm Nam là cô ta! Là do con nhỏ đó! Đều do con nhỏ Omega luôn chống đôi cô kia!
Ngày hôm sau, Triệu Cảnh đến đợi An Phách Hòa từ sớm, cậu vẫn săn sóc ân cần như trước, tuy chuyện hôm qua đã đào một cái hố ở trong lòng An Phách Hòa, nhưng nhớ đến hình ảnh chảy máu của cậu hôm ấy thì cô lại chẳng thể giận dỗi gì.
An Phách Hòa có chút không vui nhưng cô cũng không thể mở miệng trách cậu. Cũng may chiều đó Joss gọi điện cho cô, nói là cô ấy đã xin làm học sinh trao đổi ở St. Mary hai năm,lúc này mới khiến tâm trạng của An Phách Hòa tốt hơn một chút.
Thật ra, xét về tổng thể thì An Phách Hòa vẫn thỏa mãn. Dù có lúc Triệu Cảnh không để ý cảm xúc của cô nhưng An Phách Hòa vẫn cảm nhận được sự vun vén của cậu với tình cảm này. Ít nhất trong ba tháng hai người quen nhau cậu không còn đi tìm mấy cô gái thả thính cậu trước kia nữa.
An Phách Hòa chăm lo việc học, không quá ỷ lại Triệu Cảnh như kiếp trước, mối quan hệ của hai người cũng trở nên cân bằng một cách lạ lùng. Cô bắt đầu dọn dẹp phòng khách nhà mình để đón Joss đến chơi.
Tất cả mọi người giống như kế hoạch mà An Phách Hòa lên trước. Nếu như… Nếu như tối đó An Phách Hòa không đến trường lấy quyển vở để quên thì mọi thứ hẳn đã trở thành một cuộc đời tốt đẹp và hoàn mỹ như trong tưởng tượng của cô.
Vẫn ở cái hẻm nhỏ âm u thay đổi vận mệnh kia, An Phách Hòa không hiểu tại sao những bước ngoặt của cuộc đời cô luôn gắn liền với nơi này. Cuối cùng, cô chỉ có thể buồn bã đưa ra một kế luận, vận mệnh kia giống như một câu thần chú vậy, cho dù có trở lại như thế này, có thay đổi kiểu gì thì những chi tiết quan trọng đều sẽ xuất hiện.
An Phách Hòa có thể phát hiện được điều này vì cô có thể nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc ở cùng một nơi.
Một tay Triệu Cảnh nâng mặt Ngô Trân Trân lên, một tay ép cô ta vào tường, hai người đang hôn môi thắm thiết.
Giống như kiếp trước.
An Phách Hòa thậm chí còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, cô không dám chớp mắt, ép mình nhìn cho rõ, nhưng thực tế tàn khốc lại nói cho cô biết, người kia là thật, là Triệu Cảnh thật.
Triệu Cảnh giống như thiên thần luôn đứng dưới ánh sáng trong lòng cô, là Triệu Cảnh ngây thơ kia, nhưng lại trở thành một con dã thú đói khát trong một hẻm nhỏ tối tăm dơ bẩn, cậu ta vừa hôn một omega khác vừa phát ra tiếng thở dốc kinh tởm.
Giấc mơ của cô bị phá hủy một cách tàn nhẫn, huống chi giấc mơ này lại bị phá hủy giống như cách bị hủy trước kia. Kiếp trước cô dán lên người Triệu Cảnh những cái mác hoàn mỹ, luôn xem cậu là ngôi sao xinh đẹp trên bầu trời. Cho dù nhìn thấy cảnh tượng này nhưng cô chỉ không cam lòng mà thôi.
Cô luôn nghĩ là do omega kia quyến rũ, cũng có thể do mình yếu đuối nhát gan.
Cho nên kiếp này cô mới để lộ tâm ý của mình, cô muốn biết, nếu như cô chủ động thì Triệu Cảnh có thể yêu cô hay không. Nhưng mà, hiện thực lại tát cho cô một cái rất đau, cũng đập nát lòng tự trọng của cô.
Cô đã có được đáp án rồi.
Hình ảnh trước mắt bị che đậy bởi một màng hơi nước, nó trở nên mơ hồ, cô cố gắng đưa tay chùi lấy những giọt nước mắt đang rơi kia, cô muốn nhìn lại một chút, có thể khi nhìn lại thì phát hiện mình chỉ đang nhìn nhầm mà thôi!
Đột nhiên, một bàn tay to và ấm áp che đôi mắt của cô lại, chặn lại những giọt nước mắt đang trào ra. Giọng nói của chủ nhân bàn tay trầm ấm, mang theo hơi thở ấm áp kéo An Phách Hòa ra khỏi hầm băng lạnh lẽo kia.
“Đừng nhìn nữa.”