Phòng khách.
Bạch Kình Dục và Hứa Vi lần lượt ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc ghế sofa.
Một người cầm túi đá chườm lên mặt, người kia ôm ngực với vẻ mặt tức giận.
"Rốt cuộc thì làm sao mà anh vào được đây?"
"Mật khẩu rất dễ đoán."
"Nếu anh không cút ra ngoài, tôi sẽ gọi cảnh sát."
"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."
"Vậy thì sao? Cho dù không kiện anh tội xâm nhập trái phép, thì tôi cũng có thể kiện anh xâm phạm đời tư."
"Theo tình huống này, cảnh sát sẽ chỉ phán định là cô bạo lực gia đình."
Hứa Vi không nói nên lời.
Bạch Kình Dục mặc dù bị đánh nhưng không hề tức giận vì bị đánh mà thay vào đó, anh tỏ ra giễu cợt và lười biếng nói.
"Mẹ muốn chúng ta sinh con."
Hứa Vi nhìn anh.
"Bên ngoài anh có nhiều phụ nữ như vậy, còn cần tôi bỏ ra chút sức lực này sao?"
"Con riêng thì danh tiếng không tốt."
"Điều đó đơn giản. Việc đứa trẻ được nhận làm con nuôi dưới danh nghĩa của tôi sẽ biến nó thành danh chính ngôn thuận."
Bạch Kình Dục hứng thú nhìn vợ mình.
"Với tư tưởng cởi mở như vậy, vậy mà lại bảo thủ với tôi."
"Tôi ổn với mọi thứ ngoại trừ việc ngủ với anh."
“Lý do?"
Hứa Vi nâng cằm trả lời.
"Anh thật bẩn."
Bạch Kình Dục vẫn không hề tức giận, châm chọc phản bác lại cô: "Không phải bản thân cô cũng chơi rất vui vẻ sao, còn dám chê tôi?"
"Tôi cảm thấy tùy tiện tìm một người đàn ông nào bên ngoài cũng thơm ngon hơn anh."
"Tại sao?"
"Bạch Kình Dục, tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ một điều. Chúng ta chỉ là thỏa thuận có thời hạn. Thời gian đến rồi sẽ kết thúc. Anh không cần thảo luận với tôi về chuyện phim giả tình thật."
“Đây là cách mà cô ra giá cho chính mình? "
"Anh có cho tôi bao nhiêu tiên em cũng không cần."
"Cô đang sợ."
Hứa Vi không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Rốt cuộc thì anh có đi không?"
Bạch Kình Dục không hỏi thêm câu nào, anh đặt túi nước đá xuống ngay ngắn, rời khỏi căn hộ.
Hứa Vi trở về phòng nhưng không thể ngủ được nữa, đành phải vào phòng làm việc để giải quyết công việc.
Trình Ninh gửi một tin nhắn hỏi cô đã ngủ chưa, và cô nói chưa.
Sau đó, điện thoại gọi đến.
"Chị em tốt, có muốn ra ngoài uống chút gì đó không?"
"Không."
"Tên nhóc Bạch Kình Dục đó ngay khi anh ta đến quán bar đã gọi một nhóm các cô gái nóng bỏng vào hộp. Thật là điên rồ! Hứa Vi, có muốn tớ giúp cậu gọi một nhóm vịt tới cửa không!"
Hứa Vi đau đầu khi nghe thấy tên của Bạch Kình Dục.
"Đừng nhắc tới anh ta, phiền phức."
Trình Ninh kinh ngạc.
"Tớ nhớ rằng khi còn học đại học, cậu rất thân với anh ta! Khi đó, mọi người đều nói rằng hai người đúng là duyên trời tác hợp, ai mà ngờ được chỉ một thời gian ngắn mà bên cạnh anh ta đã có nhiều oanh oanh yến yến như vậy, mà cậu với anh ta lại giống như kẻ thù, chết già cũng không muốn liên quan gì đến nhau."
"Cậu nhớ sai rồi, tớ với anh ta chưa từng có quan hệ tốt."
Trình Ninh im lặng, sau đó đột nhiên hét lên.
"Chết tiệt, bữa tiệc trong phòng riêng kết thúc sớm như vậy sao? Bạch Kình Dục thật sự không được! Người chị em, sẽ không phải là cậu vì chuyện này mà cách xa anh ta đó chứ?"
Hứa Vi chưa kịp nói gì thì trên điện thoại đã náo loạn.
Trình Ninh đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó có người giật lấy điện thoại.
Sau đó Hứa Vi nghe thấy một người phụ nữ nói giọng kiêu ngạo vào điện thoại.
"Này, Trình thiếu yêu cầu chúng ta tuyên chiến với cô. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi giúp cô đội mũ xanh, mỗi ngày sẽ ó một người khác nhau, cô cứ đợi đấy mà tiếp chiêu đi! Ha ha ha"
Ngay sau đó, tiếng cười điên cuồng của một nhóm phụ nữ vang lên.
Khi Trình Ninh giật lại điện thoại, tức giận đến mức chửi bới.
"Sao lại có cái lý này! Chị em à, nghe tớ nói này, chúng ta tuy rằng thua về mặt tình cảm, nhưng không được thua về mặt hình thức! Từ hôm nay trở đi, bà đây mỗi ngày sẽ gọi một tiểu thịt tươi cho cậu, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với tên chó thận hư Bạch Kình Dục đó.