Trong bệnh viện.
Phòng làm việc của khoa ngoại thần kinh.
Tạ Tán đáng thương ngồi trước mặt Bạch Kình Dục hỏi: “Bác sĩ Bạch, hộp cơm của tôi…có thể trả lại cho tôi chưa?”
Bạch Kình Dục đặt điện thoại xuống đưa lại hộp cơm vừa rồi dùng để chụp ảnh đẩy qua cho Tạ Tán, trong ánh mắt mang một chút dò hỏi: “Rau hẹ bổ thận?”
Tạ Tán ngây ra mấy giây, sắc mặt đỏ lên.
“Không phải như anh nghĩ đâu, nhà bạn gái tôi có kinh doanh một cửa hàng nhỏ, cô ấy bán bánh bao chiên rau hẹ…”
Bạch Kình Dục gật đầu: “Ăn nhiều một chút để bổ sung.”
Tạ Tán khóc không ra nước mắt, đang muốn thu hộp cơm lại mang đi thì đột nhiên bị gọi lại.
“Làm sao anh thuyết phục được bạn gái mang hộp cơm đến cho anh?”
“Hả?”
Anh ta dừng một lúc vừa gãi đầu vừa cười giải thích: “Tôi chưa từng nhắc đến chuyện này, cô ấy thương tôi làm việc ở bệnh viện rất bận, ăn cơm không đúng giờ luôn mắc bệnh dạ dày, vì vậy cô ấy tận tay làm hộp cơm tình yêu đưa đến.”
Thương? Hộp cơm tình yêu?
Trước khi đi Tạ Tán còn không quên căn dặn: “Đúng rồi, bác sĩ Bạch, lần trước tôi ăn quá no nên chuyện tôi đưa hộp cơm tình yêu cho anh ăn thì anh nhất định phải giữ bí mật, thứ hai tuần tới bạn gái tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ Bạch nếu như anh gặp cô ấy thì ngàn lần đừng có lỡ miệng mà nói ra đấy.”
Người đi rồi.
Bạch Kình Dục thu lại tầm mắt, ánh mắt u ám.
Trong đầu lại nghĩ đến Tần Dân Tránh mang hộp cơm đến cho Hứa Vi lại gọi cô là ‘Người yêu bé nhỏ’
Hừ! Thật thân mật.
Cho dù hai người là vợ chồng giả, lúc kết hôn cũng đã thống nhất với nhau rằng cuộc sống sau khi kết hôn thì ai cũng có cuộc chơi của riêng mình, không can thiệp vào nhau, nhưng sau khi biết vợ mình thân mật với người khác như vậy đột nhiên trong lòng của Bạch Kình Dục có chút bực bội khó chịu không nói nên lời.
Trầm lặng một lúc lâu, anh cúi đầu cầm lấy điện thoại quay số để gọi.
Thứ sáu Hứa Vi tan làm khá muộn, ban đầu muốn đi thẳng đến quán rượu tìm Trình Ninh uống mấy ly, vừa lên xe thì nhận được điện thoại của mẹ nuôi gọi cô về nhà.
Hai năm trước mẹ nuôi Trần Minh Châu bị u não, sau khi phẩu thuật, để yên tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bèn sống trong khu chung cư dành cho người già ở gần bệnh viện.
Đó là do Bạch Chí Nghị sắp xếp và còn mời riêng một nhân viên chuyên chăm sóc lo liệu.
Tuổi tác của Trần Minh Châu già rồi, cơ thể phục hồi chậm, thỉnh thoảng lại còn phát mấy bệnh cũ , thường thường hay chạy đi chạy lại ở bệnh viện.
Hứa Vi tưởng rằng sức khỏe của bà lại xảy ra chuyện ngay cả xe cũng không đổi, lái chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy thẳng đến, kết quả là vừa mở cửa ra thì đã thấy Trần Minh Châu ngồi trên sofa, cười haha rất vui vẻ, mà Bạch Kình Dục lại ngồi bên cạnh Trần Minh Châu đang lột vỏ cam giống như một đứa con hiếu thảo.
Hứa Vi bối rối trong vài giây, lại tưởng bản thân sinh ra ảo giác.
“Vi Vi về rồi à? Mau đến xem nè, A Dục mua cho mẹ một cái máy mát xa chân, thật sự rất hữu ích.”
Khóe miệng của cô co lại bước đến ngồi xuống. Bạch Kình Dục cười rồi bốc quả cam đã lột vỏ đưa qua: “Ăn thử không?”
Thật là quái đản.
Hứa Vi không đưa tay ra lấy, nhìn thấy khuôn mặt cô đầy sự hoài nghi và khó hiểu, anh lại đưa quả cam cho Trần Minh Châu: “Mẹ thử xem có ngọt hay không?”
“Ngọt, dĩ nhiên ngọt, A Dục mua cam thì làm sao mà có thể không ngọt được chứ?”
Cứ mở miệng là một tiếng A Dục hai tiếng A Dục, gọi đến mức thân thiết hơn cả con ruột.
Hứa Vi thật sự trợn mắt há mồm, Bạch Kình Dục đối với Vân Uyển Tú đều không thân thiết hiếu thuận như vậy, bỏ qua sự giả vờ giả vịt này, rõ ràng là có âm mưu.
Nhưng cô thấy tâm trạng Trần Minh Châu tốt như thế nên không muốn nói lời mất hứng, đành phải chủ động quan tâm nói: “Mẹ, mẹ ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi, Vi Vi nhất định là con chưa ăn uống gì phải không? Mẹ có để lại đồ ăn cho con ở trong tủ lạnh, mang ra hâm lại một chút là được rồi, nhanh đi đi, đừng để đói quá.”
Hứa Vi nói được rồi đứng đậy đang định đi vào nhà bếp, ai biết được lúc này Bạch Kình Dục cũng đứng lên theo cô tự đề nghị: “Vợ yêu bé nhỏ, để anh làm cho.”
Hứa Vi nghe tiếng xưng hô này giật mình loạng choạng.
Vợ yêu… bé nhỏ?