Hứa Vi đi vào nhà vệ sinh.
Mãi khi Khâu Vũ gọi điện thoại tới, cô mới nhớ ra chuyện mình đã đồng ý hôm nay sẽ đi hẹn hò ,xem phim với đối phương.
“Xin lỗi chị Vi Vi, ba em cử em đi công tác đột xuất, giờ đang bị túm tới sân bay rồi. Buổi hẹn chiều đành phải hủy thôi. Xin lỗi! Rất xin lỗi! Chị đừng có giận em, được không?”
Giọng điệu đáng thương của chú cún sữa này khiến tâm trạng Hứa Vi tốt hơn được một chút: “Không sao, hôm nay tôi cũng không rảnh.”
“Đợi lúc quay về, chắc chắn em sẽ đưa chị đi ăn một bữa thật ngon!”
“Ừ.”
Sau khi cúp máy, ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Vi phát hiện đèn khẩn cấp phía trên phòng phẫu thuật đã tắt.
Cô ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Bạch Kình Dục mặc báo blouse trắng rất đẹp. Dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, nhìn còn chói mắt hơn cả mấy người mẫu trong show thời trang.
Tống Y Y vui vẻ theo sau Bạch Kình Dục, đi về phía văn phòng của anh.
Cô gái tràn đấy phấn khởi, nói: “Bác sĩ Bạch, lần trước anh đã đồng ý sẽ hẹn hò với em, anh có còn nhớ không vậy? Hay là lát nữa chúng ta lên núi hóng gió nha!”
Bạch Kình Dục từ trong văn phòng đi ra, trả lại hộp cơm cho cô ta.
Sau đó giọng của hai người nhỏ hẳn đi.
Hứa Vi đứng ở rất xa nên không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng từ biểu cảm xấu hổ của cô gái thì cũng có thể đoán được đại khái.
Cô cúi đầu nhìn hộp giữ nhiệt trong tay mình, cảm thấy có hơi buồn cười.
Thế mà cô còn lo Bạch Kình Dục ở bệnh viện bận tới quên cả ăn uống cơ đấy.
Người lo lắng cho sức khỏe của anh thì nhiều lắm, căn bản là không thiếu một kẻ như cô.
Sau khi Hứa Vi tự giễu bản thân một trận thì xách theo hộp giữ nhiệt, quay người rời khỏi bệnh viện.
Thế nhưng cô không hề biết rằng, mình đi chưa được bao lâu thì trên hành lang đã vang lên tiếng khóc lớn suy sụp của cô gái, người trong bệnh viện đều cảm thấy tiếc cho cô ta.
Tạ Tán chỉ sợ thiên hạ không loạn, kích động chạy vào trong văn phòng Bạch Kình Dục:
“Đậu xanh, bác sĩ Bạch thế mà lại khiến cho con gái nhà người ta khóc à? Anh thay đổi rồi, trước đây có bao giờ làm tổn thương trái tim mấy em gái đâu!”
Bạch Kình Dục treo áo blouse trắng lên, cười như không cười.
Tạ Tán lại hỏi tiếp.
“Anh đã nói gì mà cô ấy khóc thảm dữ vậy? Tôi nhìn mà cũng không đành lòng.”
“Tôi nói tôi kết hôn rồi, bảo cô ấy sau này đừng tới bệnh viện tìm tôi nữa.”
Tạ Tán lại thốt lên một câu má nó.
“Bác sĩ Bạch, không phải là anh muốn hoàn lương đấy chứ?”
“Trước giờ tôi vẫn là một người đàn ông tốt mà.”
“...Ầy, chẳng buồn cười tí nào cả.”
Bạch Kình Dục chỉ mỉm cười chứ không hề giải thích, thu dọn xong đồ đạc xong, đang định rời đi thì chợt nghe Tạ Tán nói: “Lạ thật đấy, ban nãy y tá nói còn có một cô gái rất xinh đẹp tới đưa cơm cho anh nữa cơ mà. Sao tôi lại không thấy nhỉ?”
Động tác trên tay Bạch Kình Dục khựng lại: “Ai thế?”
“Một cô gái có khuôn mặt rất thanh thuần nhưng dáng người cực nóng bỏng, mặc váy liền màu đỏ. Tôi vừa nghe mấy người mấy người kia kháo nhau, nói là kiểu người đẹp hệ thuần dục (vừa thanh thuần vừa quyến rũ), bác sĩ Bạch, anh không gặp cô ấy à?”
Bạch Kình Dục nhíu mày.
Bề ngoài trong sáng, thân hình siêu đẹp, váy đỏ…
Nghe thấy mấy từ hình dung này, trong đầu anh chợt loé lên bóng dáng của Hứa Vi.
Trong lòng Bạch Kình Dục có hơi xúc động, nhưng vẫn chưa dám xác định.
Dù sao thì tính cách Hứa Vi cũng là kiểu kiêu ngạo mạnh mẽ, chắc không làm mấy chuyện quan tâm, chăm sóc thế này đâu.
“Người đâu rồi?”
“Ai biết đâu! Y tá chỗ quầy lễ tân nói cô ấy còn ngồi trên băng ghế một lúc lâu, nhưng lúc anh phẫu thuật xong thì đã không thấy tăm hơi đâu rồi. Tiếc thật đấy, tôi còn muốn xem thử cô gái kia đẹp đến mức nào. Bác sĩ Bạch, lần sau cô ấy tới tìm anh, nhất định phải báo cho tôi biết đấy nhé!”
Sau đó Tạ Tán nói gì, Bạch Kình Dục đã không còn nghe lọt nữa.
Lúc rời khỏi bệnh viện, lông mày anh nhíu rất chặt, nhanh chóng lái chiếc lamborghini của mình về biệt thự. Trong nhà trống không, chắc Hứa Vi cũng đã về chung cư của cô rồi.
Bạch Kình Dục gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nghe máy nên dứt khoát không cố gắng liên hệ nữa.
Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của anh. Lỡ như Hứa Vi chưa từng tới bệnh viện mà anh lại chủ động hỏi, chắc chắn sẽ bị cô cười nhạo.
Bạch Kình Dục tắm xong, bước ra ngoài nhìn chiếc giường đôi một lúc lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu, lấy điện thoại gọi điện cho Hứa Vi.
Lần này rất nhanh đã có người nghe máy
Thế nhưng...
“Alo? Tìm ai vậy?”
Là giọng nói của một người đàn ông.