Lúc vào trong phòng tắm rửa mặt, Hứa Vi liền cảm thấy cơ thể mình hơi thay đổi . Đáy lòng cô chợt lạnh ngắt.
Mẹ chồng ác thật đấy, không những bỏ thuốc vào canh của Bạch Kình Dục mà còn tiện tay bỏ vào trong canh của cô luôn. Không ai có thể trốn thoát, một lưới tóm gọn.
Hứa Vi đã thề rằng tuyệt đối không ngủ cùng Bạch Kình Dục nữa. Thế nên ra khỏi phòng tắm, cô lấy khăn tắm cuốn thành dải rồi đặt ở giữa giường:
“Đây là ranh giới Hán – Sở. Anh nhìn kỹ vào, vi phạm là tôi đạp chết anh ngay.”
“Cô có thể đảm bảo cái tuyến 38 này ngăn cản được bản thân à?”
Tuyến 38: năm 1945, trong quá trình Mỹ tiếp nhận bán đảo Triều Tiên từ tay đế quốc Nhật, theo nguyên tắc thổ địa lớn nên bằng nhau, bọn họ xuôi theo vĩ độ 38 trên bản đồ, tiện tay xác định đường ranh giới đầu hàng.
“Anh cứ yên tâm, tôi dị ứng với đàn ông cặn bã.”
Bạch Kình Dục khẽ “Ồ!” một tiếng rồi với tay tắt đèn.
Hứa Vi suýt nữa thì bị cửa ải đèn đóm này doạ cho hồn phi phách tán.
Trần phòng ngủ thế mà lại dán đầy trái tim huỳnh quang. Ánh sáng xanh lè phát ra trong đêm tối làm cô phát hoảng.
“Nhuộm xanh đầu tôi chưa đủ, còn dán mấy thứ này lên trần nhà để chế giễu tôi nữa hả?”
Nhuộm xanh: TQ thường gọi nɠɵạı ŧìиᏂ, cắm sừng là bị đội nón xanh.
Hứa Vi tức giận đến mức nhấc chân đạp đối phương.
Nam nhân bắt lấy cổ chân cô, bàn chân nho nhỏ bị anh giữ chặt.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Bạch Kình Dục chọc cho da đầu Hứa Vi tê dại một trận.
Giọng nói nam tính trầm thấp, gợi cảm mang theo mấy phần trêu tức:
“Nói cho rõ, ai nhuộm xanh đầu ai trước?”
“Buông ra.”
“Đừng nhúc nhíc.”
Hứa Vi cứng đờ.
Cơ thể Bạch Kình Dục hơi ngả về phía trước, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên người anh.
Hứa Vi nổi giận nói: “Biến.”
Trong bóng tối, Bạch Kình Dục bật ra một tiếng cười nhạo.
“Không phải là lần trước chúng ta đã rất vui vẻ sao? Bây giờ còn giả vờ đuổi tôi đi nữa. Trước kia thì mở miệng nói không có hứng thú, nhưng ngày hôm đó ai là người chủ động? Làm sao, cô tự vả mặt thì được, tôi không trở mặt được chắc?”
“Lúc ấy tôi chỉ hôn thôi nhé.”
“Cô còn lý luận à?”
Bạch Kình Dục cúi người, dựa trán mình lên trán Hứa Vi. Trong đôi mắt đào hoa đầy ý cười giễu cợt.
“Nếu cô không nhớ rõ chuyện đêm đó, tôi không ngại ôn lại cho cô nghe đâu.”
“Tôi không nghe.”
“Ngày đó là cô câu dẫn tôi.”
“Anh nói bậy, không bao giờ có chuyện đó! Là anh đè tôi lên giường trước.”
“Lúc đó biểu hiện của cô y hệt như bây giờ. Liên tục liếc trộm, mong đợi tôi đến gần thêm một chút.”
Hứa Vi còn đang muốn mắng chửi đối phương là đồ tự tin thái quá thì đã nghe Bạch Kình Dục nói tiếp: “Thế nên hôm nay tôi sẽ hoàn thành ước nguyện của cô thêm một lần nữa.”
Hứa Vi nén giận.
Cô muốn đưa tay đánh người đàn ông trước mắt, nhưng thuốc của mẹ chồng không phải loại lợi hại bình thường thôi đâu. Cái đánh như gãi ngứa này trong mắt Bạch Kình Dục chính là hành động mời gọi hoan nghênh, đã nghiện còn ngại.
Anh biết đâu là nhược điểm của cô, chỉ trong chốc lát đã khiến đối phương sắp chống đỡ không nổi, hô hấp dồn dập.
Nhưng tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hứa Vi nhân cơ hội nhấc chân đạp người anh.
Bạch Kình Dục tránh khỏi tấn công của đối phương, lưu loát xoay người xuống giường, tiện tay cầm di động trên bàn lên, đi ra ngoài ban công nghe máy.
Hứa Vi có thể nghe loáng thoáng thấy âm thanh nũng nịu từ đầu dây bên kia truyền đến.
“Anh Kình Dục…em sợ lắm…anh đang ở đâu?”
Tiếp theo, cửa sổ ban công bị đóng lại nên cô không nghe được nội dung cuộc trò chuyện nữa.
Đến khi Bạch Kình Dục nói chuyện xong, quay về phòng thì Hứa Vi cũng từ phòng tắm đi ra. Cô đi đánh răng lại, sau đó cầm khăn tay điên cuồng lau miệng, chỗ vừa bị anh hôn.
Lửa nóng trên người cả hai đều đã tắt ngúm.
Trên mặt cô chỉ còn đầy vẻ ghét bỏ.
Bạch Kình Dục không nói gì, lướt qua Hứa Vi, nhấc chân về phía phòng tắm để tắm rửa lại rồi thay quần áo, sau đó rảo bước đi khỏi nhà.
Hứa Vi hoàn toàn không thèm liếc mắt đến đối phương, nằm trên giường lướt điện thoại ngắm trai đẹp. Toàn bộ quá trình chưa từng hỏi Bạch Kình Dục đi đâu, gặp ai. Mà thời điểm anh đi, bước chân cũng không hề dừng lại, rõ ràng không chủ động giải thích mình muốn làm gì.
Hôm bọn họ kết hôn cũng là thế này.
Hai người dày vò nhau đến tận nửa đêm, sáng sớm anh nhận được điện thoại của một người phụ nữ thì vội vàng đi ngay.
Hứa Vi biết rất rõ, trong cuộc hôn nhân ép buộc này, nếu cô muốn đạt được thứ tình cảm chân thật gì đó thì bản thân chắc chắn sẽ là người thua.
Thế nên cô rất tự mình biết mình, không hề ôm ấp bất kỳ hy vọng nào với Bạch Kình Dục.
Làm người phải thực tế, ngóng trông lãng tử quay đầu còn khó hơn chuyện kiếm được một tỷ đô.
Mấy tiểu thịt tươi bên ngoài kia tỉ mỉ quan tâm, mở miệng đều là chị ơi chị à mềm đến tận xương. Có ai mà không thơm ngon ngọt nước hơn Bạch Kình Dục chứ?