Dưới lầu vang lên âm thanh nổi giận đùng đùng.
“A Dục! Mẹ không cho phép con ra ngoài gặp người phụ nữ kia! Con đứng lại cho mẹ!”
Rầm! Loảng xoảng!
Tiếng đồ vật vỡ nát vọng lên.
Ngay sau đó, ngoài nhà truyền đến tiếng động cơ xe thể thao nhanh chóng đi xa.
Hứa Vi thờ ơ xoay người, kéo chăn lên ngủ.
Bên cạnh không có nam nhân cặn bã, cô ngủ rất ngon…chỉ là hơi có chút khô nóng mà thôi.
Sáu giờ sáng, khi Hứa Vi tỉnh dậy. Cô mở điện thoại thì phát hiện ra có mail từ người lạ, nội dung là ảnh Bạch Kình Dục ngủ trên giường cùng người khác. Ống kính chỉ chụp được bờ vai cô gái chứ không lộ mặt.
Kèm theo đó là mấy dòng chữ dương dương đắc ý: [Bây giờ chồng cô đang ở trên giường của tôi.]
Hứa Vi cười nhạo, tiện tay gửi cho đối phương hình mình và nam nhân khác nằm trên giường.
[Chỗ tôi đang bận lắm, cô thì sao? Có muốn đến chơi cùng không nào? Trình độ của anh đẹp trai này chắc chắn là cao hơn Bạch Kình Dục mấy bậc đấy.]
Ảnh này chụp trước khi cô kết hôn, là Trình Ninh chỉnh sửa.
Lúc đó cô ta chỉnh hơn trăm tấm, mỗi tấm một người đàn ông khác nhau.
Cái này chính là liệu sự như thần, chờ ngày nào đó đàn bà bên ngoài của Bạch Kình Dục tìm đến, giở trò diễu võ giương oai thì Hứa Vi có thể trở tay làm một màn phản kích hoàn mỹ.
Quả nhiên, sau khi nhận được ảnh thì đối phương cũng im lặng, không trả lời nữa.
Thời điểm cô xuống lầu ăn sáng, sắc mặt Vân Uyển Tú không được tốt lắm. Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt bà đã lấp loé như có chút xấu hổ.
Hứa Vi làm như không nhìn thấy, yên lặng ăn cháo.
Ngược lại thì Bạch Chí Nghị rất bình tĩnh, chủ động nói chuyện công việc với cô.
“Dạo này bên chỗ công ty bận như vậy, con chịu nổi không?”
“Vẫn được ạ, tạm thời con đã thích nghi được kha khá rồi.”
“Con mới tiếp nhận công việc không được bao lâu, nếu cảm thấy chưa quen thì bố lại sắp xếp thêm hai thư ký giúp con.”
“Không cần đâu ạ. Bố, con xử lý được mà.” Hứa Vi rất khách khí.
Bạch Chí Nghị thở dài nói: “Nếu không tại thằng nhóc mất nết kia không chịu tiếp quản công ty, bố đã chẳng làm khó con thế này. Vi Vi, bố biết để con từ thư ký tổng giám đốc trở thành tổng giám đốc sẽ phải chịu áp lực rất lớn, nhưng bố tin con sẽ quản lý công ty thật tốt.”
“Nhà họ Bạch có công nuôi dưỡng dạy dỗ con nên người, đây cũng là cơ hội để con báo đáp ân tình của mọi người. Không có gì là vất vả cả, cảm ơn bố đã tin tưởng con.”
Ăn sáng xong, Hứa Vi chuẩn bị đi làm.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, Vân Uyển Tú bỗng lên tiếng: “Vi Vi, buổi chiều đi dạo cửa hàng trang sức với mẹ nhé?”
Hứa Vi thành thật trả lời: “Lát nữa con còn một cuộc họp với cổ đông, xong xuôi mới đi cùng mẹ được.”
“Được, vậy mẹ chờ con.”
Hứa Vi nhận ra mẹ chồng đang tìm cơ hội tâm sự riêng với mình.
*
Vừa đến công ty, Hứa Vi đã bận đến tối tăm mặt mũi.
Tập đoàn Thịnh Duyệt là do một tay Bạch Chí Nghị sáng lập ra. Khổ cái là Bạch Kình Dục cố tình lại theo ngành y, không có hứng thú thừa kế sự nghiệp của ông bố. Hiện giờ sức khoẻ của Bạch Chí Nghị không được tốt lắm, đành phải giao công ty cho người trợ thủ đắc lực mà ông tin tưởng nhất – Hứa Vi.
Một tháng trước Hứa Vi đã tiếp nhận công ty, nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều người bất mãn với cô.
Lúc Bạch Kình Dục đến tập đoàn Thịnh Duyệt liền nghe thấy mấy cô thư ký trốn ở trong phòng giải trí, buôn dưa lê bán dưa chuột về Hứa Vi.
“Khuôn mặt sinh ra đã thanh thuần, không làm bộ làm tịch nhưng thực ra lại cực kỳ lẳиɠ ɭơ. Nếu thủ đoạn không cao mình thì sao mà trèo vào cửa hào môn được chứ.”
“Không phải là tổng giám đốc Bạch vẫn còn một người con trai à? Hứa Vi cặp kè với con trai ổng không phải tốt hơn à, việc gì phải chọn một lão già như thế chứ?”
“Cô nói Dục thiếu hả? Thôi đừng, anh ta là nam thần đấy, tuy con người có hơi phong lưu nhưng giá trị ngoại hình chắc chắn là gu của tôi. Hàng tốt như thể, không thể để Hứa Vi nhặt của hời được.”
“Chắc chắn là Dục thiếu biết Hứa Vi có dây dưa với tổng giám đốc nên mới chướng mắt cô ta…”
Đôi mắt đào hoa của Bạch Kình Dục nheo lại. Anh lẳng lặng, một mình đi đến phòng tiếp khách, ngồi xuống bắt đầu đọc tạp chí.
Lúc Hứa Vi cùng thành viên hội đồng quản trị tan họp, trên đường trở về văn phòng của mình thì thấy Bạch Kình Dục đang ngồi trên sofa phòng tiếp khách, bên cạnh còn có mấy cô thư ký. Bọn họ trò chuyện rất rôm rả.
Cô nhấc đôi giày cao gót đỏ của mình lên, bước vào bên trong.
Váy liền đen phối với một chiếc áo vest, từ trên cao nhìn xuống cũng lộ ra mấy phần khí chất của một nữ cường nhân.
Nữ cường nhân: một người phụ nữ có thành tựu, địa vị trong ngành nghề nào đó.
“Cái chợ mà Dục thiếu mở ra nhiều người quá nhỉ, thế nhưng làm vậy sẽ khiến người khác chậm trễ công việc đấy.”
Sắc mặt mấy cô thư ký cứng đờ, cười ngượng ngùng rồi vội vàng rời đi.