Giọng Hứa Vi trầm xuống: “Tôi và Bạch Kình Dục kết hôn theo thỏa thuận nên vốn chẳng có chút tình cảm nào, nhưng cô thì khác. Cô có cảm tình với Bạch Kình Dục, nên nếu anh ta ở bên ngoài chơi đùa với phụ nữ thì chắc chắn là cô còn khó chịu hơn tôi nhiều. Tôi hiểu rõ cô, cũng cảm thấy cô cực kỳ bất hạnh.”
Vân Sa Sa nghe xong, sắc mặt hết xanh lại đỏ: “Cô đừng cho là nói vài câu như vậy thì có thể khuyên tôi từ bỏ.”
“Không không không, tôi thật lòng cầu xin cô đừng bao giờ rời bỏ Bạch Kình Dục. Hai người nhất định phải khóa chặt lại với nhau thành một cặp, trăm năm hòa hợp. À đúng rồi, nếu cô có bản lĩnh thì ngày nào cũng ép khô anh ta đi, đừng để anh ta đi đi tìm mấy em gái non mềm dịu dàng khác. Như vậy thì tôi đỡ phải đi đến từng nhà chúc phúc, việc này mệt chết đi được, cô nói xem có đúng không.”
Logic của Hứa Vi vô cùng kỳ lạ.
Không những tình địch chết lặng mà đến cả mẹ chồng cũng hết sức kinh hãi.
Trong xã hội này, đàn ông có tình nhân ở bên ngoài là chuyện không còn gì lạ lẫm, đặc biệt là trong giới thượng lưu. Vân Uyển Tú đã từng thấy rất nhiều cảnh tượng vợ chính xé xác tiểu tam, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy kiểu như Hứa Vi, ủng hộ chồng mình và tình nhân trăm năm hòa hợp.
Chẳng lẽ cô không hề quan tâm tí nào đến việc mình bị cắm sừng ư?
.
.
.
“Mẹ, đừng thất thần nữa, mẹ đã đụng trúng năm người rồi đấy ạ.”
“Vi Vi, cô gái vừa nãy, cô ta… thực ra cô ta là đứa trẻ mà bà ngoại ( mẹ của Vân Uyển Tú ) nhận nuôi.”
Hứa Vi gật đầu, cô đã đoán ra được từ lâu rồi.
Thấy vẻ mặt con dâu bình thản, trong lòng Vân Uyển Tú tự nhiên lại thấy hơi hồi hộp.
Hai người đi đến cửa hàng đá quý mà tâm trí của Vân Uyển Tú vẫn ở tận đâu đâu. Lúc chọn dây chuyền cho Hứa Vi, bà tranh thủ hỏi: “Vi Vi, con không hề thích A Dục nhà chúng ta một chút nào, đúng không?”
“Đây xem như chỉ là một bản hợp đồng thôi ạ, con cũng không coi trọng nó.”
“Lần đầu tiên con và A Dục gặp nhau, mẹ đã cảm thấy hai đứa rất xứng đôi. Mẹ còn nhớ rõ, lúc đó hai đứa đã vừa ý nhau rồi, chỉ là không biết tại sao sau này hễ nhìn thấy mặt nhau là các con lại khó chịu. Còn tưởng là sau khi bọn con kết hôn thì A Dục sẽ suy nghĩ lại, thật không ngờ con bé Sa Sa kia vẫn còn dây dưa với nó. Con yên tâm, sau này mẹ nhất định sẽ khiến A Dục bỏ mặc Sa Sa, chỉ đối tốt với một mình con thôi.”
Đầu ngón tay Hứa Vi sờ sờ sợi dây chuyền ở trên cổ. Ánh mắt cô rất thản nhiên, sau đó bình tĩnh cởi nó xuống, không chút lưu luyến.
“Từ trước đến nay con chưa bao giờ hy vọng xa với, có được những thứ vốn không thuộc về mình.”
Bạch Kình Dục quay lại bệnh viện làm việc.
Đợi đến khi bệnh nhân về hết thì anh bạn đồng nghiệp Tạ Tán mới lặng lẽ đóng cửa, hóng hớt hỏi: “Bác sĩ Bạch, thứ sáu tuần trước anh xin nghỉ, nói với tôi là đi đăng ký kết hôn, đấy là nói đùa à?”
“Thật đấy.”
“Đậu xanh, ai mà xui xẻo vậy chứ?” Tạ Tán không cẩn thận thốt lên.
Bạch Kình Dục nghe xong thì không hề thấy ngại. Đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười, nhìn Tạ Tán.
Tạ Tán hỏi: “Thế chắc là cô gái kia phải xinh lắm nhỉ? Dáng người đẹp lắm, đúng không?”
Bạch Kình Dục nghĩ ngợi một lúc, khóe miệng hơi cong lên: “Báu vật trời sinh.”
Tạ Tán lại văng ra một câu chửi thề khác.
“Bác sĩ Bạch, sau này anh có kiềm chế bản thân lại không?”
“Anh nói thử xem?”
“Tôi cảm thấy có mới là lạ.”
Bạch Kình Dục nhìn anh ta, có vẻ cực kỳ hứng thú.
Tạ Tán đánh bạo nói tiếp: “Bản chất con người anh giống kiểu lãng tử phong lưu, chắc chắn cả đời này sẽ phóng túng thích tự do, không muốn bị tình yêu ràng buộc. Sao có thể vì cưới được một cô vợ xinh đẹp mà thủ thân như ngọc được chứ? Hồi trước có cô y tá nhìn thấy anh lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc móc chìa khóa, rồi nhìn chằm vào nó ngẩn ngơ một hồi lâu. Lúc đó bọn họ còn lén lút đồn nhảm, nói rằng anh là một người giàu tình cảm này kia…kết quả, buổi tối cuối tuần anh lại đến quán bar với mấy em gái nóng bỏng. Tôi buồn cười chết đi được! Hầu hết phụ nữ đều thích mơ mộng, không thực tế, luôn cho rằng bản thân sẽ thuần phục được một con ngựa hoang.”
Ánh mắt Bạch Kình Dục hơi lập loè, nhìn vào ngăn tủ nhưng không nói gì.
Đại đa số phụ nữ đều không thực tế à? Cũng không hẳn là thế đâu.