Tô Thư Nghi không thích nợ tiền người khác, hôm sau đi làm, cô lập tức xin ứng trước tiền lương.
Giờ cơm trưa, sau khi xác nhận tiền lương nhập tài khoản, Tô Thư Nghi nhanh chóng gọi vào số điện thoại của người kia trong sổ tay. Sau vài tiếng ‘tu tu’ dài lâu…
“Alo.”
Giọng nói trầm thấp đầy sức hút vang lên bên tai, Tô Thư Nghi bỗng thấy căng thẳng không hiểu ra sao.
“Là tôi.” Tô Thư Nghi lên tiếng: “Tôi là người vay tiền anh ở nhà hàng hôm qua. Tôi đã chuẩn bị tiền xong rồi, xin hỏi anh có tiện cho tôi số tài khoản ngân hàng không?”
Điện thoại im lặng một hồi lâu, đang lúc Tô Thư Nghi bắt đầu hoài nghi đối phương không nhớ mình là ai thì lại nghe âm thanh trầm khàn lạnh lùng trong trẻo kia cất lên.
“Tôi không nhận chuyển khoản, cô giao tiền mặt cho tôi đi.”
Tô Thư Nghi sững sờ.
Thời buổi nào rồi mà còn có người chỉ nhận tiền mặt vậy?
“Vậy ý anh là muốn…” Dù sao vẫn là mình nợ tiền người ta, Tô Thư Nghi đành phải nói thuận theo ý anh.
“Mai cô rảnh không?”
“Chiều mai tôi phải chạy tin, sáng thì rảnh.”
“Vậy phiền cô sáng mai tới ủy ban, buổi sáng tôi có việc cần làm ở đó.”
Tô Thư Nghi lại lần nữa ngây ngẩn cả người.
Đến ủy ban trả tiền á? Nghe thế nào cũng cảm thấy kết hợp này cứ kỳ kỳ.
Nhưng Tô Thư Nghi cũng không nghĩ nhiều, dứt khoát đồng ý luôn.
Hôm sau.
Tô Thư Nghi và người đàn ông kia hẹn gặp trước cửa ủy ban, Tô Thư Nghi vừa xuống xe bus, đứng từ xa đã thấy người đàn ông kia.
Anh vẫn ngồi xe lăn, nhưng lại không ngăn được khí thế cao ngạo thanh lãnh, khiến cho rất nhiều người qua đường đều ghé mắt nhìn lại.
Chỉ là ánh mắt của người qua đường đều không có vẻ thương cảm hay khinh thường. Trái lại, dường như bọn họ đều bị vẻ ngoài và phong thái của người đàn ông này hấp dẫn, thậm chí rất nhiều cô gái trẻ tuổi túm tụm lại với nhau, như thể đang rối rắm không biết có nên tiến lên bắt chuyện không.
“Chào anh.” Tô Thư Nghi bước nhanh hơn một chút, đi tới trước mặt anh: “Thật ngại quá, anh đợi có lâu không?”
Người đàn ông chậm rãi nhìn qua phía Tô Thư Nghi.
Hôm nay Tô Thư Nghi đi làm nên cô mặc một bộ váy công sở gọn gàng lịch sự, ôm gọn lấy dáng người xinh đẹp của cô, đồng thời không hề lộ liễu.
Tô Thư Nghi không phải kiểu mỹ nữ vừa nhìn thoáng qua đã khiến người ta choáng ngợp nhưng gương mặt lại khá là thanh tú, là kiểu càng nhìn càng có nét, tựa như phẩm trà vậy, chậm rãi mới lộ hương.
“Không đâu.” Người đàn ông dời mắt đi, thản nhiên nói: “Cô mang đủ đồ theo chứ?”
Tô Thư Nghi cho rằng anh nhắc tới tiền mặt, lập tức gật đầu. Đang định cầm tiền ra thì lại nghe đối phương nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!