Thứ hai, Tô Thư Nghi rời giường, đang chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng lại bất ngờ nhận được điện thoại của bệnh viện.
“Cái gì?” Tô Thư Nghi dừng bước trước cầu thang: “Ba mươi triệu? Cần trong mấy ngày này ư? Không không không, không phải tôi không giao nổi, bác sĩ cứ dùng thuốc luôn đi, hôm nay tôi sẽ tới trả tiền.”
Tô Thư Nghi ngắt máy, âm thầm thở dài.
Từ ngày bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt đẹp đều đổi sang dùng thuốc nhập khẩu, đa số loại thuốc bảo hiểm đều không trả được, cô cảm thấy ngày càng quá sức.
Nhưng đây là mạng sống của mẹ, cô không thể không quản, chỉ có thể cắn răng gọi cho bộ phận nhân sự.
“Ngại quá, tôi lại muốn ứng tiền lương.” Chính bản thân Tô Thư Nghi nói ra cũng xấu hổ: “Nhưng bên chỗ mẹ tôi… vâng, tôi hiểu mà, tôi chờ tin của cô.”
Sau khi cúp máy, Tô Thư Nghi lại thầm thở dài, đi đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, Cố Mặc Ngôn đang ăn cháo, thấy Tô Thư Nghi liền thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”
Tô Thư Nghi đoán được chắc anh nhìn thấy cô đứng ở đầu cầu thang gọi điện thoại, nhưng lại không biết nói ra thế nào, chỉ đành nói: “À, chuyện công ty thôi, không có gì quan trọng đâu.”
Không phải Tô Thư Nghi cố ý muốn gạt Cố Mặc Ngôn chuyện của mẹ mình, chỉ là cô thật sự không biết nên nói thế nào.
Nói mẹ bệnh nặng trên giường, cần tiền chạy chữa sao?
Nghe thế nào cũng như đang vươn tay vòi tiền Cố Mặc Ngôn.
Tuy hai người là vợ chồng, tuy cô đã sinh ra chút ỷ lại và thân cận với Cố Mặc Ngôn. Nhưng cô thật sự không cách nào yếu thế cầu xin người khác.
Có lẽ là thói quen từ nhỏ rồi. Mẹ cô luôn dạy dù mọi người cười cô không có ba, chê cô là con ngoài giá thú khó nhập nơi thanh nhã thì cô cũng không được yếu thế, không thể để người ta thấy mình xấu mặt.
Cố Mặc Ngôn thấy ánh mắt Tô Thư Nghi né tránh thì lặng đi một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Sao anh có thể không biết chuyện của mẹ cô được.
Chẳng qua, anh không muốn chủ động đề nghị giúp đỡ. Anh cảm nhận được sự mẫn cảm và quật cường của cô, anh sợ ảnh hưởng đến chút tin tưởng yếu ớt mà hai người vất vả lắm mới vun đắp lên.
Cứ để mọi chuyện từ từ thôi, đừng nên dọa sợ cô ấy.
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt tràn đầy tâm sự, Cố Mặc Ngôn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng.
Anh thật sự không ngờ được, bản thân anh chinh phạt quả quyết trên thương trường chưa từng do dự, vậy mà lại vì Tô Thư Nghi mà trở nên lo trước lo sau như mấy bà mẹ thế này.
“Ăn cơm đi.” Cuối cùng anh vẫn chỉ thản nhiên nói: “Ăn xong tôi đưa em đến trạm.”
Tô Thư Nghi gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Mặc Ngôn không cưỡng ép đưa cô tới dưới công ty.
Như vậy có phải chứng minh anh đã bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh của cô để suy nghĩ rồi không?
Tô Thư Nghi ngồi cao tốc đến tòa soạn, còn chưa ngồi xuống đã nghe thư ký nói Cố Gia Huy tìm cô.
Đáy lòng Tô Thư Nghi trầm xuống.
Từ khi trở lại từ thành phố Q, Cố Gia Huy đã không còn chèn ép cô nữa. Lần này lại gọi cô vào gặp là có việc gì đây?
Cô nghi ngờ bước vào văn phòng Cố Gia Huy.
“Tổng biên tập tìm tôi có chuyện gì?”
“Tô Thư Nghi.” Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt lạnh băng, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói cô lại muốn ứng lương tháng này?”
Lòng Tô Thư Nghi trầm xuống: “Phải, tôi cần dùng tiền.”
“Dùng tiền?” Cố Gia Huy cười mỉa: “Dùng làm gì?”
Tay Tô Thư Nghi run lên, giọng nói cũng vô thức lạnh xuống: “Đây đều là việc của phòng tài vụ cơ mà, tổng biên tập quản rộng quá thì phải?”
“Sao? Dùng vào việc gì xấu hổ không thể nói cho người khác à?” Thấy Tô Thư Nghi không trả lời, Cố Gia Huy càng thêm châm chọc.
Tô Thư Nghi trừng mắt nhìn anh ta, cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, trề môi nói: “Muốn mua một cái túi xách, dạo này mới ra mẫu mới, bản giới hạn số lượng. Nếu không ứng trước lương thì không kịp mất.”
Nếu Cố Gia Huy đã nhận định cô chính là hạng phụ nữ hám giàu thì cứ mặc anh ta nghĩ vậy đi.
Dù sao cô cũng không còn thiết tha gì.
Nghe Tô Thư Nghi hờ hững nói như vậy, Cố Gia Huy không nhịn được mà siết chặt tay lại, sau đó cười mỉa: “Sao thế? Chỉ là một cái túi xách thôi mà! Đám đàn ông của cô không chịu mua cho cô à?”
Đám đàn ông?
Tô Thư Nghi cảm thấy mình thật sự đã bị luyện tới cảnh giới cứng rắn không thể xâm phạm luôn rồi, Cố Gia Huy nói cô như vậy mà cô chỉ hoàn toàn chết lặng.
“Tô Thư Nghi, sao cô không nói gì.” Cố Gia Huy chợt đứng dậy, giọng nói thoáng cao lên: “Tôi đang hỏi cô đấy? Đám đàn ông của cô đâu? Hay là bọn họ chơi chán rồi nên phủi mông chạy lấy người?”
Tô Thư Nghi cũng đã sắp sửa không chịu được nữa, cô cau mày.
Cố Gia Huy lại uống nhầm thuốc gì mà hôm nay tự nhiên phát bệnh thế?
“Tổng biên tập, nếu không thể ứng trước lương thì thôi.” Tô Thư Nghi không còn kiên nhẫn nữa: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Tô Thư Nghi định xoay người rời đi, ai ngờ Cố Gia Huy lại chợt đứng lên, cầm thứ gì đó trong tay ném thẳng vào mặt Tô Thư Nghi!
“Tô Thư Nghi, cô có thể giải thích cho tôi những thứ này là gì không hả!”
Tô Thư Nghi sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía mấy thứ trượt từ trên mặt xuống, mặt mày lập tức tái nhợt, cả người không nhịn được mà run bần bật.
Là mấy tấm ảnh, đều mơ hồ không rõ ràng, rõ ràng là chụp trộm, nhưng vẫn nhìn ra được người trên ảnh.
Là cô.
Cô đang nằm ở trên giường, quần áo xộc xệch, mặt mũi ửng hồng.
Tuy rằng chụp rất mờ, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là đang làm gì.
Đầu óc Tô Thư Nghi nổ mạnh.
Cô có thể lập tức nhận ra những bức ảnh này được chụp từ khi nào… là hai năm trước.
“Anh lấy mấy tấm ảnh này từ đâu?”
Tô Thư Nghi nắm chặt mấy bức ảnh, nhìn đăm đăm Cố Gia Huy, giọng nói bén nhọn.
Chuyện hai năm trước chính là ác mộng của Tô Thư Nghi.
Nhưng đã trôi qua lâu vậy rồi, cô luôn cảm thấy mọi chuyện đều đã qua.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ được, lại có người chụp ảnh cô khi đó!
Nếu là vậy, chuyện năm đó cứ như biến thành vết sẹo không thể xóa nhòa, là vết nhơ cả đời cô không tài nào trốn thoát!