“Nghe thấy rồi.” Giọng điệu của Tô Thư Nghi rất lạnh: “Nhưng tôi không muốn quan tâm.”
Thái độ lạnh nhạt của Tô Thư Nghi khiến Cố Gia Huy đau đớn, bàn tay đang bóp lấy cổ tay Tô Thư Nghi của anh ta không kìm chế được mà dồn sức.
“Cô vẫn còn tức giận chuyện trong bữa tiệc sao?” Cố Gia Huy cố gắng khiến bản thân kiên nhẫn: “Chuyện đó thực sự rất xin lỗi cô. Còn nữa, chuyện bức ảnh, tôi thực sự không biết, cô phải tin tôi, tôi không đê hèn đến vậy.”
Vốn dĩ Tô Thư Nghi không muốn quan tâm tới Cố Gia Huy, nhưng nghe thấy anh ta nói câu “cô phải tin tôi”, đáy mắt vẫn không nhịn được lóe lên vẻ châm chọc: “Tin anh? Tin anh cái gì? Tin anh chỉ một lòng muốn tôi thân bại danh liệt sao? Hay là tin anh tốn hết công sức muốn giày vò tôi?”
Sắc mặt Cố Gia Huy trắng bệch, giọng điệu cũng thêm vẻ phẫn nộ: “Tô Thư Nghi, chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, tôi là người như thế nào lẽ nào cô không biết sao? Cho dù tôi có hận cô thế nào đi nữa, tôi cũng không làm chuyện đê hèn như thế!”
Lời mà Cố Gia Huy nói khiến nụ cười mỉa nơi khóe miệng Tô Thư Nghi càng sâu hơn.
Nhưng lần này ngoài mỉa mai ra, nụ cười của cô cũng thêm chút thê lương và bất đắc dĩ: “Cố Gia Huy, anh yêu cầu tôi tin tưởng anh, nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng, anh chưa bao giờ tin tưởng tôi không?”
Cố Gia Huy không ngờ Tô Thư Nghi lại nói như vậy, không khỏi sững sờ.
“Chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, ở bên nhau ba năm trời, tôi là người như thế nào, lẽ nào anh không biết sao?” Tô Thư Nghi học theo giọng điệu của anh ta, nói chậm rãi, vành mắt cũng không khỏi đỏ lên: “Nhưng năm đó, những tấm ảnh kia cùng lời đồn thổi của người khác đã khiến anh hoàn toàn quên đi tôi là người như thế nào. Trước giờ anh đều thà tin tất cả lời người khác nói mà không phải tôi.”
Trái tim Cố Gia Huy chấn động.
Tô Thư Nghi nói vậy là có ý gì?
Đang trách móc anh ta năm đó không tin tưởng cô sao?
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Không hiểu sao tâm trạng của Cố Gia Huy lại trở nên cáu kỉnh: “Được, cứ coi như hai năm trước tôi hiểu lầm cô đi. Vậy cô có thể giải thích tại sao một phóng viên bình thường như cô lại gả cho chú tôi không? Lẽ nào đây không phải bằng chứng tốt nhất để chứng minh cô tốn hết tâm sức để gả vào nhà giàu sao? Còn cả chuyện tổng biên tập Hoàng lần trước, cô đừng tưởng tôi không nhìn thấy cô chiều theo ông ta, tôi chỉ không muốn nói chuyện này với chú út thôi, chắc chú ấy cũng không biết cô ở bên ngoài rốt cuộc là loại phụ nữ như thế nào đâu nhỉ!”
Nhìn Cố Gia Huy trước mắt, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy ban nãy cô thực sự bị lừa đá vào đầu rồi, nên mới nói với anh ta những lời đó.
Mình trong lòng anh ta đã là loại phụ nữ lăng nhăng bẩn thỉu từ lâu rồi, cô còn có gì mà phải đòi anh ta tin tưởng nữa chứ?
Ha.
Cô đúng là ngốc thật.
Thấy Tô Thư Nghi không nói gì, Cố Gia Huy liền cho rằng cô không có gì để phản bác, ánh mắt vô thức lướt qua vết đỏ còn chưa hoàn toàn mờ đi trên cổ cô, con quái vật kia trong lồng ngực anh ta dường như lại thức giấc một lần nữa.
“Cô nói tôi nên hiểu cô, nhưng ba năm chúng ta ở bên nhau, thứ mà cô cho tôi thấy không hề là Tô Thư Nghi thực sự đúng không!” Cố Gia Huy khẽ quát lên: “Tô Thư Nghi mà tôi biết, nắm tay thôi mà cũng đỏ mặt, nhưng cô thực sự thì sao? Dấu vết trên cổ rõ ràng như vậy, cô còn vênh váo đi khắp nơi à. Tô Thư Nghi, cô có còn liêm sỉ hay không vậy?”
Cố Gia Huy biết lời mình nói rất khó nghe, nếu như là trước đây, chắc chắn anh ta không thể tin được rằng mình có thể nói ra được những lời cay nghiệt bén nhọn như vậy.
Nhưng đối mặt với Tô Thư Nghi, anh ta như bị quỷ ám, trở nên hoàn toàn không giống bản thân mình nữa.
Tô Thư Nghi nhìn Cố Gia Huy trước mắt, cô không hề nổi giận trước sự sỉ nhục của anh ta, cũng không phản bác lại, chỉ có ánh mắt càng ngày càng lạnh.
“Cố Gia Huy.” Cô đột nhiên khẽ lên tiếng, giọng rất nhẹ, cũng càng lạnh hơn: “Nếu như có một ngày anh phát hiện tất cả mọi thứ đều là anh tưởng tượng ra. Tới lúc đó, cho dù anh có muốn xin lỗi tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.”
Nói xong câu này, Tô Thư Nghi hất tay Cố Gia Huy ra, không nhìn anh ta thêm cái nào, quay người rời đi.
Mãi tới khi ra khỏi phòng nước, Tô Thư Nghi mới cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ, thở hổn hển mấy hơi, giống như sắp nổ tung vậy.
Lúc này, điện thoại cô đột nhiên đổ chuông.
Tô Thư Nghi nhìn điện thoại, ngay lúc thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô sững sờ, ngay sau đó cô lập tức nghe máy như thể bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Cố Mặc Ngôn...” Thậm chí người trong điện thoại còn chưa lên tiếng, cô đã nhanh chóng mở lời.
Giọng nói của Cố Mặc Ngôn ở đầu bên kia điện thoại vang lên: “Tô Thư Nghi, em đang ở đâu?”
“Em ở công ty.” Tô Thư Nghi cố gắng để mình trả lời một cách bình tĩnh: “Em đang tăng ca, trước đấy em gửi tin nhắn cho anh rồi, nói với anh là không cần đợi em ăn cơm.”
“Anh biết.” Giọng nói của Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt và thản nhiên giống như trước đây, nhưng lúc này Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy như một liều an thần giúp cô yên tâm: “Em xuống đây đi.”
“Xuống đây?” Tô Thư Nghi sững sờ: “Xuống đâu?”
“Xuống tầng, anh ở dưới tầng công ty em.”
Thất thần mất một lúc, Tô Thư Nghi đột nhiên không quan tâm chân còn đang đi giày cao gót mà nhanh chóng chạy về phía thang máy.
Trong thang máy, trái tim cô đập thình thịch, nhìn số trên màn hình thang máy, trong lòng cô thầm nói...
Nhanh lên, nhanh lên đi...
Lần đầu tiên, cô đột nhiên rất muốn gặp Cố Mặc Ngôn.
Tinh.
Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng một, Tô Thư Nghi sốt sắng bước ra ngoài.
Chạy một mạch tới cửa, quả nhiên cô nhìn thấy chiếc xe bentley quen thuộc kia.
Vào lúc này, cô cũng không quan tâm có bị người của công ty nhìn thấy hay không nữa, chỉ chạy chậm lại, chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc loạn lên của mình, nhanh chân đi ra ngoài.
Ở trong xe, Cố Mặc Ngôn nhìn thấy hết tất cả hành động của Tô Thư Nghi qua cửa sổ xe, nơi sâu nhất trong đôi mắt đen lóe lên ý cười như có như không, rất nhanh đã mở cửa xe ra.
Tô Thư Nghi ngồi vào trong xe.
“Sao anh lại tới đây?” Cô nhìn người đàn ông trước mắt, anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu xanh sẫm, trông càng thêm điềm tĩnh điển trai.
“Đưa cơm cho em.” Cố Mặc Ngôn nói nhàn nhạt, đưa hộp cơm trong tay cho Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi sững sờ, mở hộp cơm ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong là thức ăn tinh xảo mà má Vương nấu.
Tô Thư Nghi sững sờ ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh cố ý tới dưới công ty bọn em chỉ để đưa em cho em thôi sao?”
Có lẽ là ánh mắt của Tô Thư Nghi quá nghi hoặc, Cố Mặc Ngôn hơi mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, khẽ ho một tiếng: “Không, anh tới công ty họp, tiện đường mang cho em thôi.”
Tô Thư Nghi không khỏi phụt cười thành tiếng.
Cho dù là Cố Mặc Ngôn khôn ngoan thì cũng sẽ có lúc nói sai.
Công ty của cô ở phía tây, nhà bọn họ ở phía đông, mà công ty của Cố Mặc Ngôn lại ở giữa, làm gì có chuyện “thuận đường” chứ?
Nhưng Tô Thư Nghi biết rằng da mặt Cố Mặc Ngôn mỏng, đương nhiên sẽ không vạch trần anh, chỉ ôm hộp cơm vào lòng, khẽ nói: “Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nhìn sang cô lần nữa, trong khoang xe hơi tối, ánh mắt anh như dải ngân hà đầy sao, sáng lấp lánh rực rỡ.
“Không cần cảm ơn.” Anh nói khẽ, trong giọng điệu có thêm sự dịu dàng mà đến bản thân anh cũng không nhận ra: “Đem lên ăn đi, tăng ca không tiện rời đi quá lâu đâu nhỉ?”
Tô Thư Nghi gật đầu, mở cửa xe ra chuẩn bị xuống.
Nhưng ngay lúc sắp xuống xe, cô đột nhiên lại thấy hơi không nỡ.
Cô bỗng quay đầu nhìn sang Cố Mặc Ngôn.
Cố Mặc Ngôn thấy sự chần chừ của Tô Thư Nghi, không khỏi hơi nhíu mày: “Sao thế?”
Nhìn người đàn ông điển trai trước mắt, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trong lòng mình dường như rất mềm, gần như không cần suy nghĩ đã nhẹ nhàng nói: “Cố Mặc Ngôn, em có thể ôm anh không?”