Lúc Tô Thư Nghi thức dậy, Cố Mặc Ngôn vẫn ở bên cạnh giường của cô. Anh thấy cô tỉnh giấc thì đổ canh gà trong bình giữ nhiệt để bên cạnh ra bát, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Dậy rồi thì uống canh đi.”
Tô Thư Nghi chống một tay ngồi dậy, cô bị thương tay bên phải nên định dùng tay trái nhận lấy bát canh gà. Cố Mặc Ngôn thấy động tác chật vật của cô thì khẽ nhíu mày, cầm lấy cái thìa trong tay cô: “Để anh làm cho.”
Nói xong, anh múc một muỗng canh gà, thổi nhẹ vài cái rồi đưa tới bên miệng Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi thừ người.
Cố Mặc Ngôn định tự tay bón cho cô à?
Cô cũng không ngờ mình lại có được đãi ngộ như vậy, nhưng vẫn há miệng ngoan ngoãn uống canh.
Tô Thư Nghi uống hết muỗng này đến muỗng khác, ánh mắt nhìn Cố Mặc Ngôn đang ở trước mặt mà hơi thấp thỏm lo âu.
Vẻ mặt Cố Mặc Ngôn vẫn lạnh nhạt như vậy, không nhìn ra vui buồn, làm cô không đoán được anh đang tức giận hay không.
Tô Thư Nghi còn đang suy nghĩ mình có nên chủ động nhắc tới chuyện bị thương hay không, thì đã nghe Cố Mặc Ngôn nói: “Có gì muốn nói à?”
Tô Thư Nghi giật mình, sau đó cười khổ.
Quả nhiên, ở trước mặt người như Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không thể che giấu điều gì cả.
“Em chỉ đang suy nghĩ, có phải anh đang không vui hay không?” Tô Thư Nghi thành thật nói.
“Không vui cái gì?”
Tô Thư Nghi do dự một lúc rồi nói: “Không vui bởi vì em bị thương vì Cố Gia Huy.”
Lúc Tô Thư Nghi nói ra lời này, cô vô thức hạ thấp giọng, giọng nói nghe mềm mại như thể lông chim quét qua trái tim Cố Mặc Ngôn.
Anh nhìn cô, con ngươi vốn u ám giờ đã dịu đi đôi chút: “Ừ, đúng là anh đang tức giận.”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại thẳng thừng thừa nhận như vậy, làm cô lập tức sững người. Cô vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái đang ngơ ngác, ngạc nhiên trước mặt, mày kiếm hơi nhíu lại: “Sao nào, không hỏi xem vì sao anh giận à?”
“Em... cũng biết vì sao anh lại giận rồi.” Tô Thư Nghi rề rà nói.
Cố Mặc Ngôn nhướn mày cao hơn: “Vậy em nói thử xem, vì sao lại anh tức giận?”
“Bởi vì em là vợ của anh.” Tô Thư Nghi chớp mắt: “Không có người đàn ông nào có thể chịu được vợ mình bị thương vì bạn trai cũ cả...”
Đôi mắt Cố Mặc Ngôn âm thầm trầm xuống.
Nghe Tô Thư Nghi trả lời xong, quả thật anh không biết mình nên giận hay nên cảm thấy bất đắc dĩ đây.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn tưởng rằng anh chỉ có tính chiếm hữu đối với cô thôi ư?
Đúng là chậm tiêu ghê.
“Cố Mặc Ngôn?” Thấy Cố Mặc Ngôn im lặng, Tô Thư Nghi lại cẩn thận nói: “Xin lỗi anh, lần này là do em không quan tâm đến cảm nhận của anh, lần sau em sẽ chú ý.”
Keng.
Cố Mặc Ngôn bỗng buông bát canh gà trong tay xuống, thìa va vào thành chén phát ra âm thanh giòn tan làm Tô Thư Nghi giật thót.
“Tô Thư Nghi, em cho rằng anh tức giận vì lý do này hả?” Cố Mặc Ngôn chậm rãi ngước lên nhìn Tô Thư Nghi đang ở trên giường, thấy cô ngơ ngác gật đầu, ánh mắt anh càng trở nên u ám hơn: “Vậy nếu như anh nói, lý do anh tức giận không chỉ như vậy thì sao?”
Tô Thư Nghi lập tức ngây người.
Không chỉ như vậy?
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra, với mối quan hệ hôn nhân trên thỏa thuận giữa cô và Cố Mặc Ngôn, thì còn có điều gì khác đáng cho anh khó chịu chứ?
Chẳng lẽ... anh ghen với Cố Gia Huy?
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua đầu Tô Thư Nghi một giây thì cô đã cười khổ, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Làm gì có chuyện đấy được, Cố Mặc Ngôn là ai chứ, nếu như mình không phải vợ của anh thì e rằng anh còn chẳng thèm liếc mình thêm một cái, sao sẽ ghen được?
Cô đúng là tự luyến quá rồi.
“Em không biết.” Nghĩ đến đây, cô chỉ đành nhìn Cố Mặc Ngôn rồi nói thật: “Rốt cuộc tại sao anh lại giận thế?”
Nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô gái trước mặt, đáy mắt Cố Mặc Ngôn thoáng hiện lửa giận.
Giây tiếp theo, anh niết cằm Tô Thư Nghi, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đến gần, trầm giọng nói: “Tô Thư Nghi, em thật sự không biết hay là đang giả ngu với anh hả?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại bỗng dưng làm như vậy, quả thật có hơi sợ hãi. Nhìn gương mặt điển trai đột nhiên gần trong gang tấc, đáy mắt cô hiện lên vẻ hốt hoảng và lúng túng.
Cố Mặc Ngôn cách mặt cô gần như vậy nên đương nhiên anh nhìn thấy rõ chút hoảng sợ trong mắt cô.
Giây phút đó, anh như bị tạt gáo nước lạnh, bình tĩnh trở lại.
Nhìn cô gái đang hoảng hốt trước mặt, anh thả lỏng tay, cuối cùng buông cô ra.
“Anh xin lỗi.” Anh ngồi lại ngay ngắn trên xe lăn: “Vừa rồi anh hơi mất lịch sự.”
“Không sao.” Tô Thư Nghi cũng cảm thấy hình như hôm nay Cố Mặc Ngôn có hơi là lạ. Nhưng cô chỉ tưởng là do anh đang giận nên cũng không nghĩ nhiều.
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Cô gái ngốc này, rốt cuộc đến khi nào cô mới hiểu được anh đối với cô đã không còn là sự chiếm hữu của một người đàn ông đối với người vợ trên danh nghĩa từ lâu đây?
Cố Mặc Ngôn vốn cũng không có nhiều kinh nghiệm về phương diện nam nữ. Hơn nữa, trước giờ chỉ có phụ nữ tiếp cận anh chứ nào có chuyện anh theo đuổi phụ nữ, thành ra lúc này bỗng thấy không biết phải bày tỏ tình cảm của mình ra sao.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và cánh tay bị thương của cô, anh ép mình phải cố nén bực bội và lửa giận trong lòng, bình tĩnh lại rồi nói: “Tô Thư Nghi, tại sao em lại muốn cứu Cố Gia Huy?”
Tuy rằng cô gái không hiểu nỗi lòng của anh, nhưng có một số việc anh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên hỏi như vậy, giật mình một lúc sau đó mới trả lời: “Lúc ấy em không nghĩ nhiều như thế, chỉ định ngăn cản người đàn ông kia thôi. Em cũng không ngờ gã kia điên rồ đến mức dám ra tay với em.”
Con ngươi Cố Mặc Ngôn co rút lại, nhưng anh vẫn không nói gì thêm.
“Nhưng mà giờ cứu Cố Gia Huy cũng tốt.” Có vẻ Tô Thư Nghi đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt cô lập lòe: “Ít nhất như vậy em sẽ không cảm thấy mình mắc nợ anh ta.”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nhìn Tô Thư Nghi: “Nợ cậu ta?”
“Ừ.” Tô Thư Nghi gật đầu: “Thật ra ban đầu thời còn đi học, em thiếu tiền học phí. Em luôn phải xin học bổng rồi đi làm thuê, lúc đó Cố Gia Huy đã âm thầm giúp đỡ em rất nhiều.”
Cô được Tô Ninh Kiều nuôi lớn, nhưng sức khỏe của bà vẫn luôn không tốt lắm. Nhất là đến khi cô vào đại học, bà hoàn toàn không thể gánh được học phí và phí sinh hoạt của cô.
Bởi vậy cô phải xin học bổng, rồi còn vừa học vừa làm. Nhưng dù sao thì đại học Z nhân tài như mây, vừa học vừa làm thì rất khó để giành được học bổng.
Tuy vậy, không biết vì lý do gì mà dù thành tích của cô không phải rất tốt nhưng học bổng vẫn luôn là hạng nhất. Không chỉ có vậy, lần nào cô cũng có thể ‘trùng hợp’ tìm được công việc trả lương hậu hĩnh.
Lúc trước cô còn cảm thấy là do ông trời thương mình. Nhưng từ khi biết Cố Gia Huy là cậu út nhà họ Cố, cô mới hiểu ra, có lẽ đều là do anh ta âm thầm giúp đỡ mình.
Tô Thư Nghi không thích nợ người khác, nhất là khi bây giờ cô và Cố Gia Huy còn có mối quan hệ ngượng ngùng như thế.
Bởi vậy, lần này có thể cứu anh ta một lần, cũng coi như trả ơn đi vậy.
Từ nay về sau, cho dù là thời niên thiếu cô mắc nợ anh ta hay là bây giờ anh ta làm tổn thương cô thì cứ coi như đã thanh toán xong xuôi, không ai nợ ai nữa cả.