*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh tới là để khoe xe mới, nếu như anh mà không tới đón em thì em còn muốn giấu đến khi nào đây?"
Lộ Dương ngồi lên ghế phụ, không được tự nhiên nói: "Chẳng có gì để nói cả."
"Anh cũng có ép em nói đâu." Tề Trừng khởi động xe rồi nói, thôi thì cứ lùi một bước tiến hai bước vậy, Tiểu Lộ thích như vậy lắm.
Quả nhiên Lộ Dương đã chịu nói ra: "Thật ra bình thường bà ta cũng không dây dưa với em lắm, trước kia em cực kỳ ghét và hận bà ta, nhưng bây giờ không hận nữa, chỉ là không để ý đến mà thôi."
Cảm giác uất hận khi ấy, bấy giờ đã trở nên thoải mái rồi.
"Bà ấy thường xuyên bị gã đàn ông kia đánh đập, còn phải tự mình đi làm kiếm tiền, một mình nuôi con trai với người đàn ông đó..." Lộ Dương nói.
Nhờ chín năm giáo dục bắt buộc mà học phí trường công nơi Lộ Dương học thật sự rất rẻ. Từ khi học cấp hai, Lộ Dương đã bắt đầu làm mấy việc lặt vặt, với một khuôn mặt thường xuyên bầm dập sưng tím của mình, y rất hay nhận được vài công việc từ một số người tốt bụng, không được nhiều tiền lắm nhưng sống qua ngày thì vẫn được.
Bởi vì tên đàn ông kia sẽ không cho y bất cứ đồng nào cả.
"Hút thuốc, đánh bài uống rượu, tiêu hết tiền bạc trong nhà rồi sau đó dứt khoát không đi làm nữa. Vậy nên từ đó mẹ kế em đã đi làm kiếm tiền. Có lẽ vì quá mệt mỏi và khổ cực nên bà ấy mới thế. Một mình kiếm tiền rồi về nhà còn phải làm việc nấu cơm, làm không tốt thì bị đánh, không cho tên cặn bã kia tiền cũng phải bị đánh." Lộ Dương nói.
Sau này mẹ kế học được cái khôn, bà ta biết càng đông người thì càng không sợ, mẹ kế ôm con trai của mình, mỗi lần gã tồi kia muốn động tay động chân là bà ta đều sẽ đẩy Lộ Dương ra làm bao cát. Hễ thấy gã đàn ông đó có tí dấu hiệu nổi nóng là mẹ kế sẽ đánh trống lảng, nói đến những việc mà Lộ Dương đã làm sai hoặc là chuyện Lộ Dương ra ngoài làm thêm kiếm được chút tiền này nọ.
Khi đó gã tồi kia sẽ chuyển sang cướp tiền của Lộ Dương, không cho thì sẽ động thủ với y, lúc ấy mẹ kế ở bên cạnh sẽ đưa thêm công cụ cho gã.
Vậy nên Lộ Dương đã từng hận bà ta, chỉ là bây giờ y không để ý đến nữa rồi.
"Tại sao lại không ly dị?"
Lộ Dương lắc đầu: "Em cũng không hiểu, quan hệ giữa em và bà ta không tốt nên chưa từng hỏi qua. Có lẽ là vì con trai bà ấy cũng nên."
"... Nếu em không ngại anh xen vào thì anh sẽ tìm cách, để luật sư giả làm nhân viên công tác xã hội rồi đi hỏi bà ta một chút xem bà ta có muốn ly hôn hay không." Tề Trừng nói: "Bây giờ em đã mười tám tuổi rồi, đợi đến khi thi đại học thì vừa hay có thể chuyển hộ khẩu ra ngoài. Nếu như mẹ kế của em bằng lòng ly hôn, sau này sẽ không bị bạo hành gia đình, tự mình dắt con trai đi làm việc kiếm cơm, thì chắc là lúc đó sẽ không dây dưa với em nữa nhỉ?"
Lộ Dương gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Ha, thằng nhóc nhà em còn khách sáo như vậy nữa à, anh không nghe lầm đó chứ!" Tề Trừng cười nói.
Lộ Dương cũng nở nụ cười.
"Đi đâu đây?"
"Về ăn cơm thôi, hôm nay chú Quyền đã nói là sẽ ăn mì thịt bò, lúc anh ra cửa thì chú ấy đã nấu sắp xong rồi á, thơm cực luôn. Với lại Phạn Phạn cũng nhớ em nữa, cứ bi bô gọi hoài..."
Điều Tề Trừng chú ý nhất hôm nay chính là tập lái xe và đón Lộ Dương về nhà mình.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho, Tề Trừng Trừng nuốt nước miếng rồi chạy đi rửa tay, lúc quay lại thì đón lấy Phạn Phạn từ lòng ông xã, ôm nhóc hôn một cái, sau đó hai chồng chồng cùng chơi với Phạn Phạn.
"Ăn cơm thôi." Chú Quyền nói.
Phạn Phạn ở trong lòng ba nhỏ hưng phấn đạp chân, bởi vì khi được sáu tháng Phạn Phạn đã biết ngồi nên bây giờ nhóc con rất thích ngồi trên ghế ăn nhỏ của mình, cùng ăn cơm với mọi người trong nhà.
"Đi ăn thôi nào ~" Tề Trừng ôm con trai đi vào phòng ăn.
Hôm nay dì Trịnh được nghỉ phép, bà sẽ nghỉ ngơi mỗi tuần một ngày và về nhà vào thứ Sáu hằng tuần. Vậy nên Phạn Phạn đã được giao lại cho hai ba, bây giờ nhóc con vẫn còn vui vẻ lắm, vì vẫn chưa biết dì Trịnh đã về nhà, đến tối sắp đi ngủ rồi phát hiện ra xong ầm ĩ khóc lóc một hồi.
Cái tật này cả nhà ai cũng biết.
Tề Trừng nhét con trai vào ghế ăn dặm em bé. Lộ Dương bưng bát đũa trẻ em đi ra, bên trong đồ ăn phụ của Phạn Phạn, Tề Trừng vừa thấy bên trong là đống "xanh lá" nhão nhoẹt, cũng biết trong đó có rau bina nghiền và khoai lang tím nghiền.
Cả hai phần đều không nhiều lắm.
Mặt trên là mì sợi trẻ em, được chú Quyền luộc cho mềm nhũn rồi trộn chung với rau bina xay nhuyễn. Dù sao thì Tề Trừng nhìn vào cũng không muốn ăn, chỉ ha ha nói: "Hê, Phạn Phạn ăn cơm đáng thương quá à."
Cậu được gặm thịt đây này!
Phạn Phạn lắc lư cẳng chân, giơ hai tay lên vung vung với ba nhỏ.
Nghĩ rằng ba đang khen bữa cơm của mình.
Còn bữa cơm của người lớn thì có cháo rau dưa và thịt kho, thêm vào đó là vài món ăn kèm. Chú Quyền có đổ một dĩa bánh hành hoa*, to cỡ một bàn tay, bên ngoài là những đường vân cháy xém, cực kỳ thơm, bên trong là hánh lá thái nhỏ, bánh được chiên bằng mỡ bò.
*bánh hành hoaKhông hề ngấy chút nào.
Tề Trừng cực kỳ thích ăn loại bánh giòn giòn xốp xốp như vậy, bánh thịt bò rồi bánh hành hoa. Cậu quất một hơi hết hai cái, sau đó lại húp thêm một chén cháo, rồi gặm nửa cái móng giò và vài miếng thịt bò nữa.
Phạn Phạn ngồi giữa hai ba, ba nào rảnh thì sẽ đút cho nhóc ăn, nhưng mà phần lớn thời gian đều là ba lớn đút nhóc mà thôi. Phạn Phạn thấy ba nhỏ ăn ngon quá, thế là gấp gáp lắc lư hai cẳng chân, "A" một tiếng há to miệng chờ ba nhỏ đút cho.
Một tay Tề Trừng gặm bánh, tay kia cầm thìa đút cho con trai một thìa rau bina xay.
Chiếc răng nhỏ thứ tư của Phạn Phạn lộ ra như hạt gạo trắng, nhóc con nhìn ba nhỏ ăn bánh thơm ngon nên cũng bắt chước chẹp chẹp rau bina trong miệng như ba, nhoăm nhoăm, tự chơi tự vui.
Chú Quyền thấy thế thì lập tức nói: "Phạn Phạn ăn uống giống Tiểu Trừng thật, ăn rất tốt."
Phạn Phạn ăn dặm một bát rau bina ăn xong thì đến lượt ăn món tráng miệng là một chén nhỏ khoai tím nghiền, lượng ăn vẫn ổn, ăn đến ngon ơi là ngon. Ăn xong, vẻ mặt hai ba con y chang nhau, có hơi ngốc ngốc.
Tề Trừng đang ngơ ngác nhưng vẫn phải ra dáng anh lớn, cậu nói: "Tiểu Lộ làm bài tập đêi."
Phạn Phạn phối hợp với ba nhỏ vung vung cánh tay, ý nói chú Tiểu Lộ mau ôm con.
Lộ Dương đáp tí nữa sẽ làm, sau đó duỗi tay ôm Phạn Phạn vào trong ngực. Phạn Phạn tròn xoe hai mắt, nằm nhoài lên vai chú nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm y.
"... Đúng là chỉ biết bám người đẹp thôi." Tề Trừng nói.
Nga Tử có thuộc tính mê cái đẹp, trước kia nghe mọi người nói, Tề Trừng còn không tin, em bé thì có thể nhận biết xấu đẹp gì chứ? Nhưng sau này cậu mới biết những lời đó đúng là sự thật, ngoài trừ những người khác trong nhà ra, Phạn Phạn cực kỳ thích được Lộ Dương ôm, đôi khi còn lén lút thơm nhẹ lên má Lộ Dương nữa.
Mà ngay lúc này đây, Phạn Phạn đã bẹp một ngụm nước (mín) lên má Lộ Dương rồi.
"Điểm này không liên quan đến mình, không hề giống mình tí nào hết." Tề Trừng chột dạ nói. Rồi lại nghĩ đến, có lúc khi cậu thức dậy, vừa mở mắt đã được nhìn thấy gò má của ông xã, cậu sẽ không nhịn được mà lén lút chụt một cái lên má anh.
Ầy, người đẹp ấy mà, ai chẳng thích.
Lộ Dương không ở lại nơi này, sau khi ăm cơm tối xong, y chơi với Phạn Phạn một lúc rồi ra về.
Tề Trừng nói: "Để anh chở em về."
"Không cần, em đi về bằng tàu điện ngầm."
Tề Trừng nghe thế thì biết là y đến phòng làm việc ngủ, vậy nên cũng an tâm hẳn. Tàu điện ngầm chạy thẳng đến đó, như thế cũng thuận tiện.
Tiểu Lộ cái gì cũng tốt hết, chẳng qua là cảm giác giới hạn của y với người đối diện quá mạnh mà thôi. Hai người chính là bạn, Tiểu Lộ rất tôn kính với chú Quyền, cũng rất khách sáo với ông xã nhà cậu, Tề Trừng tự tin rằng mình chính là người bạn tốt nhất của Tiểu Lộ, và cũng là người nhà của y.
Nhưng ông xã của cậu thì không phải, vậy nên ngoại trừ lúc tá túc ở bên này vào kỷ nghỉ đông ra thì về sau Tiểu Lộ rất ít khi ngủ lại ở đây.
Tề Trừng biết vậy nên rất tôn trọng suy nghĩ của Lộ Dương, cậu nói: "Vậy để anh chở em đến trạm cho, vừa hay anh cần phải đi mau đồ nữa."
".... Hay là ôm Phạn Phạn theo rồi một vòng đi?" Lộ Dương nói.
Tề Trừng:... Mị lực của Nga Tử lớn thật.
Cuối cùng, sau khi được ba nhỏ thay quần áo rồi mang giày dép xong xuôi, Phạn Phạn được chú Lộ Dương ôm trong ngực mãi không buông. Tề Trừng lười đẩy xe em bé theo, thầm nghĩ tiễn Lộ Dương xong thì mình sẽ về được, nên cứ đi tay không như vậy.
Lộ Dương ôm Phạn Phạn cả một đường, đến trạm tàu điện ngầm rồi mới trả Phạn Phạn lại cho ngốc bạch ngọt.
Tề Trừng đón lấy nhóc, trong lòng lập tức như có thêm quả tạ vậy.
Lộ Dương lo lắng: "Anh có ôm được không thế? Hay là để em lại đưa anh về?"
"Đi qua đi lại, em tưởng mình đang đo đường hả?" Tề Trừng ôm Nga Tử, rất sĩ diện cố gắng chống đỡ: "Anh làm được, đàn ông con trai sao có thể nói không được được chứ? Em đi nhanh đi. Con trai, mau vẫy vẫy chú đi nào."
Phạn Phạn nghe hiểu vẫy vẫy, thế là vươn cánh tay lên vẫy hai lần, mặt cười vui vẻ.
Lộ Dương xác nhận: "Thật sự được à?"
"Được mà được mà, em mau đi đi."
Lộ Dương đi vào tàu điện.
Tề Trừng ôm con trai đi về, lúc đầu thì vẫn tạm được, nhưng bước đi càng lúc càng chậm lại, cậu đổi tay qua lại, miệng thì nói thầm với Nga Tử: "Có phải gần đây con ăn nhiều quá rồi không? Nga Tử có muốn bớt béo một chút không nhờ?"
Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn, đường về khu phố sao lại xa thế chứ...
Chợt cậu nhìn kỹ lại, ơ, hình như là ông xã mình.
Đúng thật này!
Tề Trừng như được cứu vớt, mặt mày hớn hở nở rộ: "Ông xã mau cứu em, em sắp không được rồi, thật sự không được nữa..."
Sau khi dứt khoát nhét nhóc béo vào trong ngực ông xã, Tề Trừng xoa xoa cánh tay. Bạch Tông Ân đổi tay, điều chỉnh lại tư thế của Phạn Phạn để con trai ngồi thoải mái, sau đó mới nói: "Không được sao? Ai là người nói đàn ông con trai thì không thể không được nhỉ?"
Tề Trừng vô sỉ, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Em là vợ anh nên em không quan tâm, bây giờ em mệt muốn chết rồi đây."
Bạch Tông Ân buồn cười, một tay khác nắm lấy tay vợ mình.
"Được rồi, Trừng Trừng có thể không được."
Giờ đã mệt lắm rồi, nhưng khi về nhà vừa tắm rửa xong rồi chui vào ổ chăn, Tề Trừng lại rầm rì rúc vào trong lòng ông xã, nói: "Trừng Trừng không phải không được đâu, Trừng Trừng rất được đó."
Bạch Tông Ân giữ lấy cái eo đang làm xằng bậy của thiếu niên: "Đừng cọ lung tung."
"Ông xã ~" Tề Trừng làm nũng.
Bạch Tông Ân bất đắc dĩ nhắc nhở: "Phạn Phạn vẫn đang trong phòng đấy."
Tề Trừng:...
Cậu quên béng mất.
Hôm nay dì Trịnh về nhà nghỉ ngơi nên tối đến là Phạn Phạn sẽ ngủ ở phòng họ. Mặc dù nhóc con chỉ ngủ ở trong giường trẻ em.
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên thất vọng phồng hai má, anh kéo chăn lên, cúi đầu thì thấy thiếu niên đang ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau đó đặt xuống cậu một nụ hôn.
"Ngủ ngon nhé Trừng Trừng."
Tề Trừng vui vẻ dụi vào lòng ông xã, trong chăn ấm áp, hai chân thì quấn lấy chân anh, hôn chụt một cái lên cằm anh, lúc này mới nói: "Anh ngủ ngon."
...
Ngày hôm sau, Tề Trừng vẫn còn nhớ phải gọi điện thoại cho luật sư để nói về tình hình của mẹ kế Lộ Dương.
Những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên là không phải phiền đến luật sư Đoạn rồi, người nhận vụ này là học trò của luận sư Đoạn – một luật sự họ Nhan. Tề Trừng đã gặp qua một lần, người nọ là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, nom rất trắng trẻo thanh tú. Cậu lập tức kể lại tình huống của mẹ kế Lộ Dương cho cậu ấy.
"... Cụ thể như nào thì tôi cũng không biết rõ, cậu có thể cải trang thành nhân viên hỗ trợ xã hội được không?"
Luật sư Nhan: "Được ạ, chuyện này có thể không đơn giản anh Tề nghĩ. Tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình trước đã, xem xem ý của đối phương như thế nào."
Trước kia khi đi thực tập, luật sư Nhan đã từng gặp án lệ như vậy rồi, quá trình rất phức tạp, chỉ mới nói khéo là thử ly hôn xem sao mà xém nữa đã bị vả mặt, như thế còn đỡ, cậu ấy còn bị chồng của đối phương rủa xả nữa cơ. Vậy nên phải xem xem tình hình như nào đã.
Đàn bà phụ nữ ở tầng lớp cấp thấp không có kiến thức về pháp luật, còn có trường hợp bị bạo hành gia đình thời gian dài nên trở nên sợ hãi. Cũng có một phần nguyên nhân đến từ hiện thực, nào là cuộc sống, nhà cửa, công việc, nuôi con rồi chờ nó lớn, cũng có trường hợp sau khi ly hôn thì bị nhà trai liên tiếp uy hiếp quấy phá. Đây là những án lệ mà thầy giáo đã phân tích cho luật sư Nhan khi cậu ấy còn đi học.
"Không sao, cứ cố hết sức thôi." Tề Trừng nói.
Cũng không nhất quyết phải dựa theo suy nghĩ của cậu.
"Nếu nói đến chi phí thì cứ tính theo phí dụng của luật sư Đoạn nhé." Dù sao thì việc này cũng cần phải đi tới đi lui nhiều lần.
Luật sư Nhan nghe thế cũng không từ chối.
...
(đọc đoạn này trong đây nek ->)【A a a a đẹp chết tui rồi!!! 】
【Anh Tiểu Lộ lại còn mặc Lolita nữa trời đấc ơiiiiii 】
【@classical mau đến xem đi kìa, người mẫu tuyệt trần luôn kìa. 】
【Để tôi a a a cái đã đã, quá xuất sắc rồi, như búp bê zị đó trời ơiiii】
Weibo của Lộ Dương đăng sáu tấm Õji Lolita, chưa đến mười phút sau, khi mọi người vẫn còn đang liếm nhan sắc của bài đăng cũ thì lại có bài đăng mới.
Chờ đã, đây là...
Kill Tui hưng phấn sắp điên rồi, tay chân run lẩy bẩy hết cả.
Trời ơi, mình thật sự bỉ ổi quá mà.
Nhìn xuống bình luận mới thấy, còn có đầy người bỉ ổi hơn cô nữa, la hét ầm ĩ gọi vợ ơi.
【 A a a a, đây là vợ tôi!!! 】
【
*Rút kiếm chém lầu trên*, đây là vợ tôi, đẹp điên luôn đm! 】
【 Sự xinh đẹp của vợ tui đã đấm trúng tim tôi rồi trời ơi! 】
Trang phục của bài đăng lần này chính là áo cưới kiểu Elizabeth*. Dáng người Lộ Dương cao ráo, đầu còn đẹp hơn thân, phối hợp với bộ trang phục này trông cực kỳ cổ điển tao nhã, còn cả bối cảnh và ánh sáng cũng cực kỳ hợp nữa. Nhưng mà mọi người ai nấy cũng bị người đẹp thu hút hết rồi.
*Áo cưới kiểu Elizabeth (tựa tựa kiểu z)Trong ảnh là một người đẹp với vóc dáng cao gầy, tầng tầng lớp lớp làn váy hoa lệ phức tạp, các đường nét trên khuôn mặt cực kỳ sinh động, hai mắt y đeo kính áp tròng, hơn nữa dưới ánh sáng trong phòng, trông y cực kỳ giống nữ quý tộc châu Âu bước ra từ trong tranh sơn dầu.
【*liếm màn hình* *liếm màn hình*】
【Cuối cùng tui cũng tìm được người vợ mà tui hằng đêm nhung nhớ rồi!】
【Lần đầu tiên thấy một người con trai mặc váy Lolita đẹp đến thế luôn á, eo nhỏ quá đi, chân cũng dài nữa. Má, tỉ lệ đỉnh quá. 】
【Chỉ có tôi chú ý đến bối cảnh đỉnh vãi thôi à, này cũng tốn không ít tiền nhỉ? 】
【Lần trước là tứ hợp viện, lần này thì giống như biệt thự vậy, ekip này lắm tiền thật. 】
Đại Lộ Dương Quang đã chia sẻ bài viết của Cam ngọt nhà Đại Bạch:
Spoil đây, còn có ba bộ khác nữa á. Quỷ hút máu, Đế chế style, Em gái ngọt ngào. Tui đã quỳ lạy cầu xin Tiểu Lộ mặc đồ nữ đó.【!!!】
【Còn có cả style quỷ hút máu nữa ư!】
【Mỏi mắt chờ mong.】
【Đừng có thả mồi treo tui như vậy chớ, muốn tui quỳ xuống cầu xin mấy người hả.】
【Từ hôm nay trở đi, Tiểu Lộc chính là vợ của toi. Không phải sai chính tả đâu, sau này em bé mặc đồ nữ thì sẽ là Tiểu Lộc, mặc đồ nam sẽ là Tiểu Lộ, như vậy thì tui đều có cả vợ lẫn chồng rồi, hê hê!】
Lưu Tư Niên cũng nhìn thấy bài đăng này. Hắn có theo dõi Lộ Dương, ngày quay phim hôm đó Lưu Tư Niên có thấy Lộ Dương mặc đồ nữ, chẳng qua là không có cảm giác chấn động như nhìn thấy trên ảnh lúc này thôi. Có thể là do ngày đó, hắn chỉ mới nhìn một tí đã vội vã dời mắt rồi chăng...
"Ông chủ, bộ ảnh này được đăng lên thì phòng tranh của chúng ta sẽ nổi tiếng lắm đấy, có phải sau này anh sẽ cho người khác thuê phòng tranh không ạ?"
Lưu Tư Niên dời ánh mắt khỏi tấm ảnh trên màn hình máy tính, nói: "Không cho thuê." Sau đó lại nhìn vào máy tính tiếp.
... Cứ tưởng ông chủ đã đổi ý rồi chứ.
"Cái cậu sao mạng này là bạn trai bé bỏng của ông chủ à?"
Lưu Tư Niên: "Nói nhảm nhí gì đấy, chỉ là một cậu em trai của tôi thôi."
"Em trai à..." Chẳng giống tí nào. Nhưng cô cũng không dám nhiều lời thêm. Thoạt nhìn tính tình ông chủ rất tốt, bình thường lại còn hay đùa giỡn, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, cô cũng không muốn bị thất nghiệp đâu.
Thế nên cô lập tức khen: "Cậu trai này đẹp thật đó, thừa sức tiến vào giới giải trí luôn."
Lưu Tư Niên khẳng định: "Tiểu Lộ sẽ không gia nhập làng giải trí đâu." Anh bạn nhỏ này nóng tính quá, vào giới chơi chơi một chút thì được, nếu như muốn phát triển sự nghiệp thật sự thì nhất định là không ổn.
...
Lộ Dương lại hot nữa. Tốc độ tăng lượng người hâm mộ trên các nền tảng đều cực kỳ nhanh. Có thêm người thích thì tất nhiên sẽ có người ghen ghét, bọn họ tung tin bẩn, hắt lên Lộ Dương và cả công ty Dương Quang Quả Cam kia.
Có người nói ông chủ Cam bao nuôi Tiểu Lộ, người hâm mộ lập tức chụp ảnh tung chứng cứ phản bác lại, bộ không sợ chết à? Trước kia đã có một nhóm bị kiện vì tội bịa đặt rồi đấy! Ông chủ Cam đã kết hôn và có gia đình rồi, Tiểu Lộ là em trai của ông chủ Cam, hơn nữa hai người lại còn cùng lứa, vừa nhìn đã biết cả hai là bạn tốt với nhau rồi.
Lại có người hắt nước bẩn nói trường của Lộ Dương không tốt, nói Lộ Dương từng là trùm trường chuyên đi đánh nhau.
Kết quả là trường học tung ra bảng điểm cuối kỳ lần trước, Lộ Dương đứng hạng 9 trong lớp. Tuy rằng trường học thuộc dạng không tốt, nhưng thành tích của y cũng là thật, dựa theo thành tích này của Lộ Dương thì có thể thi đậu đại học rồi.
Nói là trùm trường thì phải cướp tiền bắt nạt các bạn học khác này nọ, nhưng Lộ Dương cùng lắm chỉ đánh nhau mà thôi, đám côn đồ xã hội đen này kia cũng có quấy rầy lớp của Lộ Dương đâu chứ?
"..."
Lưu Tư Niên nhìn thấy những tin tức này, quả thật giống y như hắn nghĩ vậy, nhìn bề ngoài Tiểu Lộ lạnh lùng vậy thôi nhưng thực chất y là một cậu bé rất ngoan.
Đám người kia không moi móc được gì nữa, thế nên khi nhìn thấy bối cảnh trong ảnh là lâu đài, trước kia còn là tứ hợp viện, lần nào cũng xa hoa như thế thì bắt đầu sân si đến bối cảnh phía sau công ty của ông chủ Cam, xoi mói xem rốt cuộc là có chống lưng như thế nào, có làm gì phạm pháp không.
Thế là Lưu Tư Niên để phòng tranh chia sẻ lại bài đăng kia.
Phòng tranh này của hắn rất nổi tiếng, ít nhất là cực kỳ nổi trong giới yêu quý hội hoại, ngoại trừ Weibo ra thì trên Wechat cũng hay công khai đăng vài hình của các buổi triển lãm nổi tiếng, cách thức đặt vé này nọ, ngày thường đều rất lạnh nhạt, thế mà hôm nay lại chia sẻ một bài đăng của một sao mạng trên Weibo, hơn nữa còn dùng ảnh của người ta mà đăng lên.
"Nhớ nhắn tin riêng với người ta trả tiền sử dụng cho bức ảnh đó." Lưu Tư Niên nói với cấp dưới.
Không lâu sau đó, nhân viên quay lại nói với hắn: "Bên kia nói không cần trả tiền, bảo chúng ta muốn dùng thế nào cũng được ạ."
"Tính toán rõ ràng với mình như thế à." Lưu Tư Niên mỉm cười, cậu bạn nhỏ này vẫn còn đề phòng hắn lắm: "Vậy cứ làm theo ý em ấy đi. Nhân tiện, cậu nhìn tôi xem, trông tôi có giống người xấu không?"
Nhân viên tất nhiên không dám nói có rồi, chỉ có thể điên cuồng tâng bốc.
...
Cả ngày Kill Tui đều ngồi xổm ở Weibo của Đại Lộ Dương Quang, chờ vợ đăng ảnh.
Người bình luận nói Tiểu Lộc là vợ, Tiểu Lộ là chồng chính là cô!
Đồng thời phối hợp với mọi người soi mấy tư liệu có được rồi gặm nhấm qua ngày, chẳng hạn như tình bạn giữa ông chủ cam và Tiểu Lộ, bối cảnh chụp ảnh, gặm lại sự xinh đẹp của tứ hợp viện lần trước, xong lại gặm đến trang phục Lolita của vợ Tiểu Lộc, phân tích phong cách trang điểm này nọ.
Kill Tui có một điểm mấu chốt, đó là đu idol không bao giờ tư sinh, không mua đầu cơ, không mua đấu giá, nhưng idol quảng cáo cái gì thì cô sẽ là người mua đầu tiên.
Dù sao cô cũng có chút tiền nhỏ, lại khá rảnh rỗi nên thỉnh thoảng cô cũng hay đi theo idol đến những nơi mà họ đã thông báo trên Weibo, cổ vũ tiếp ứng này nọ.
Giờ liếm nhan sắc của vợ Tiểu Lộc, gọi vợ thuận miệng như thế mà chẳng tiêu một đồng nào cho y, chỉ toàn là ăn chùa, thật sự làm cho Kill Tui khó chịu muốn chết. Vậy nên cứ có người hắt tin bẩn cho Lộ Dương là Kill Tui đều đứng lên đi thanh minh đầu tiên!
Ngày nào cô cũng viết cả một bài văn dài giống như tiểu luận, share hết người chỗ này đến chỗ khác, lôi kéo những người trong nhóm thành người hâm mộ mới của Tiểu Lộ.
【Nhan sắc không tồi đó, người đẹp ở đâu ra vậy, để tui cân nhắc xem có nên đu không nào.】
【Chị gái này trông đặc biệt ghê, là người mới của công ty nào thế? Đã ra mắt chưa? Trông hơi quen á.】
【Có phải mọi người lo nhìn mặt của người ta quá rồi không? Chị em nhìn xem, vị trí của cô gái này và độ cao của khung tranh với đèn treo trên tường, hình như là quá cao rồi đó? Đương nhiên nếu vị trí đèn treo tường mà thấp thì tui cũng chẳng nói làm gì...】
Kill Tui đắc ý: 【Không phải ngôi sao nào đâu, là một sao mạng nhỏ bé thôi. Một chàng trai thân cao một mét tám, tui cảm giác tim mình bị đánh trúng rồi a a a a. 】Rồi lại gửi thêm mấy tấm Hán phục trước đó.
Một nhóm nhiều người chơi với nhau, dù sao cũng có mấy người có cùng đam mê 2D.
Mấy bức ảnh Hán phục vừa tung ra thì lập tức có vài người chửi thề.
【Đây chẳng phải là hình nền điện thoại của tui hả? Quên mất nhìn thấy tấm này ở đâu nên mãi vẫn không nỡ xoá đó.】
【Má nó, hai người này thật ra là một, linh hoạt quá rồi trời mẹ. 】
【Chỉ là sao mạng thôi á hả? Không định ra mắt giới giải trí à?】
Kill Tui cũng không chắc lắm, chỉ nói: 【Không biết nữa, dù có ra mắt thì cũng bổ mắt tui thôi, hề hề, không bị thiệt. Nhưng công ty của vợ tui giàu lắm luôn, lại còn rất nâng vợ tui nữa, cho dù làm sao mạng hay là ra mắt đi nữa thì tui cũng ủng hộ ẻm!】
【Còn nữa không vậy? Tui cũng muốn bú liếm... 】
Kill Tui bắt đầu gửi hình tiếp.
【Nhiêu đây là hết rồi sao?】
Kill Tui: 【Còn nữa đó, vợ tui chưa nhả ra hết đâu, vẫn thả mồi đây này. Khà khà, đây là tình thú của vợ chồng tui đó. Nhưng mà vợ tui thật sự lười lắm, khoảng nửa năm mới ngoi lên một lần, mà lần nào lần này cũng chất lượng cực kỳ.】
Chín giờ rưỡi tối, cuối cùng Đại Lộ Dương đã đăng bài mới, lần này còn có kèm video.
Bị ánh sáng và vẻ ngoài của ảnh bìa video làm cho kinh sợ. Kill Tui gửi link vào trong nhóm rồi bắt đầu từ từ thưởng thức.
Mở đầu là một hành lang dài tối tăm, xung quanh là những bức bích họa theo phong cách châu Âu, ống kính tựa như một toà pháo trong lâu đài cổ xuyên qua những nơi ảm đạm. Kẽo kẹt, cánh cửa từ từ mở ra, rèm lụa trắng bị gió thổi lên, cửa sổ bán nguyệt đang mở rộng để lộ ánh trăng bên ngoài cùng những đoá hoa trong sân, ở vị trí cửa sổ được đặt một chiếc quan tài, chính là loại quan tài được chạm khắc hoa rất rườm rà xinh đẹp giống như trong các bộ phim điện ảnh.
Vừa xa hoa lại vừa đáng sợ.
Quan tài chuyển động, hé ra một khe hở, ống kính chậm rãi tới gần.
Mẹ nó, mình hơi sợ rồi này. Kill Tui nghĩ, bầu không khí phối với hiệu ứng âm thanh này thật sự rất khủng bố. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã không còn thấy sợ nữa, ống kính di chuyển vào trong quan tài, nơi có một người đang nằm, không phải, là Ma cà rồng mới đúng.
Khuôn mặt của y trắng bệch, dưới ánh trăng, có thể thấy rõ được các mạch máu bên dưới lớp da ấy. Lông mi tựa như một cái quạt lông quạ, dày đậm rủ xuống, ngũ quan toàn thân sinh động, tầng tầng lớp lớp trang phục cực kỳ hoa lệ.
Tim của Kill Tui như bị siết chặt.
Đây là người đẹp tuyệt thế gì vậy chứ!!!
Ngay sau đó, Ma cà rồng trong quan tài mở mắt ra.
Đờ mờ.
Vậy mà lại là màu đỏ tươi.
Đồng thời, trong nháy mắt đó, Kill Tui đã bị người đẹp làm cho đình công, khí thế quá mạnh khiến cô ý thức được đây không phải người đẹp bình thường mà mình có thể đùa giỡn, mà đây chính là một Ma cà rồng đã sống nhiều năm – là kẻ đứng ở vị trí tối cao.
Vốn tưởng đề tài ma cà rồng đều rất mờ nhạt, kết quả lần này thế mà lại đỉnh như vậy.
Nền video biến thành màu đen, hiện ra dòng chữ màu đỏ "Ăn thôi."
Một giây sau, thân vương Ma cà rồng đi qua hành lang, dưới ánh trăng sáng tỏ cùng khóm hoa nở rộ, một bóng người đột nhiên ngã xuống, chỉ lộ ra một cánh tay trắng nõn, trên cổ tay có hai lỗ máu, mà thân vương Ma cà rồng vừa ăn xong, dưới ánh trăng, cánh môi của y nhuốm màu đỏ tươi.
Video kết thúc.
Đờ mờ!
Nội dung chỉ ngắn ngủi hơn ba phút, còn không có thuyết minh, thế mà cả quá trình đều cực kỳ lôi cuốn người xem. Kill Tui coi lại hai lần, vô cùng phấn khích mà trở lại trong nhóm chat. Quả nhiên đã có hơn trăm tin nhắn.
【Video này quay đỉnh vãi, tuy thời lượng ngắn nhưng mà tinh tế từng chi tiết một luôn. 】
【Đạo cụ trang phục và người mẫu đều tuyệt vời, không giống mấy sao mạng tuỳ tiện chụp kia, thật sự rất đỉnh. 】
【Còn xịn xò hơn cả mấy bộ phim chiếu mạng kia nữa, thật muốn tag bọn họ vào để học tập người ta quá đi.】
【Tuy hình ảnh và câu chuyện đơn giản nhưng mà nó lại được thể hiện rất tốt, ánh mắt của thân vương dưới trăng rất có hồn, còn cả cánh tay kia nữa, vừa trắng vừa mềm, muốn nhìn thử nhan sắc của chủ cánh tay đó ghê, chắc tui sẽ không kiềm được mất.】
【Muốn chối rồi mà còn nhận, tui cũng đu nữa, tui cũng là fan!】
...
Tề Trừng cho ông xã coi bài đăng.
"Ông xã ơi, anh đoán xem cánh tay này của ai!"
Bạch Tông Ân không cần đoán cũng biết, cổ tay trắng nõn kia là của Trừng Trừng nhà anh.
"Cổ tay của em đẹp thật đó." Tề Trừng tự hào. Ban đầu đề xuất là một người sẽ để lộ cổ tay trước ống kính, Châu Châu tình nguyện xung phong, thế nhưng khi nhìn sang tay của Tề Trừng thì cô lập tức để cậu xuất hiện.
Tề Trừng như nghĩ đến gì đó mà hưng phấn nói: "Ông xã, anh chờ một chút, em có bất ngờ cho anh đó, anh tắt đèn đi!"
Bộ đồ Ma cà rồng của cậu đã về rồi!
Hôm nay dì Trịnh đã đi làm lại nên Nga Tử đã sang phòng dì Trịnh ngủ!
Thiên thời địa lợi nhân hoà, khà khà.
Cún con phấn khích đến mức bay lên.
Bạch Tông Ân nghĩ đến cổ tay trắng nõn của thiếu niên, khi cậu nghiêng đầu, cần cổ thon dài vừa trắng vừa mịn...
... Ma cà rồng à.
__________
*Bánh hành