Hơn nửa đêm, Chu Lăng vẫn đứng như vậy ở ban công, nhìn trong chốc lát cũng không thấy có trò gì, liền trở vào phòng đi ngủ.
Cô hoàn toàn không có đem sự tức giận cuả Ngô Ngôn để trong lòng, việc đổi khóa cũng chỉ là chuyện nhỏ, không thể vì việc nhỏ mà tức giận được, coi đây như là việc vặt, thứ hai nữa là, tính tình của Ngô Ngôn cho tới bây giờ đều rất tốt, có đôi lúc cô còn bắt nạt anh, nhưng lại không thấy anh phát hỏa hiềm nghi một lần nào.
Không nghĩ tới trưa ngày hôm sau, Chu Lăng nấu cơm xong xuôi cũng không thấy Ngô Ngôn trở về, cô xem xem hiện tại đã đến mười hai giờ, liền gọi điện cho Ngô Ngôn qua hỏi, ai ngờ Ngô Ngôn lại nói: "Anh không có thời gian, một mình em ăn đi. "
Giọng nói cũng không được tốt cho lắm. Chu Lăng nhất thời giật mình, theo nhận thức từ ngày quen biết Ngô Ngôn, anh đối với cô là cẩn thận săn sóc, hôm nay là lần đầu tiên đối sử với cô lạnh nhạt như vậy.
Nếu là bình thường không có trở về ăn cơm, cũng sẽ nói qua một tiếng cho cô, hoặc trở về gọi cô cùng đi căn tin ăn, làm sao giống như bây giờ gọi điện báo một tiếng cũng không gọi cho một cái?
Ngẫm lại chính mình chẳng qua muốn đem khóa đổi đi, mà anh lại nổi giận như vậy, Chu Lăng cũng nổi giận theo, lại có chút ủy khuất, không nhịn được mà đỏ con mắt.
Lần này cô cũng không thèm ăn nữa, cũng lười thu dọn lại, cứ mặc để đồ ăn ở trên bàn như vậy, tự mình đi vào phòng mở máy tính thoải mái viết tiểu thuyết.
Thời điểm cô tâm tình không tốt nhưng ngược lại viết tiểu thuyết lại càng có hứng, đem đồ ăn vặt ra, nhưng chỉ còn lại hai cái bánh bích quy, một gói kẹo sữa, liền đem bóc một cái kẹo ra ném vào trong miệng, vừa nghĩ khi nào có thể vào nội thành một chuyến lại mua nữa, cô lại muốn ăn đồ ăn cay gì đó, nhưng nơi này lại không có phương tiện giao thông công cộng.
Nếu sống lâu dài ở trong này, mà có thể mua xe được thì thật là tốt... đỡ phải bị xem qua giấy tờ, thật là phiền!
Tâm tình phiền muộn, lúc này cô lại hoàn toàn không có tâm tình viết tiểu thuyết nữa, nhìn truyện trong chốc lát, lại trò truyện với nhóm bạn một lúc, rốt cuộc lại có chút đứng ngồi không yên.
Chu Lăng hoàn toàn không biết chính mình vì sao lại buồn bực như vậy, chẳng lẽ là vì Ngô Ngôn không trở về ăn cơm cũng không hỏi han sao?Trước khi kết hôn còn muốn lấy quân nhân là vì quân nhân có nhiều việc, cô lại càng được tự do.
Ngô Ngôn không trở về, cô lại có thể giống như trước đem đồ ăn làm ra chia thành mấy phần, từ từ ăn, cũng đỡ phải mỗi ngày phải nấu cơm... thật là phiền chán chứ?
Bây giờ cô lại không muốn ăn cơm, lại cũng không muốn ăn bánh bích quy. Lúc tâm tình không tốt lại thích ăn đồ cay, càng cay càng tốt.
Kinh ngạc ngồi nửa ngày, cô đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tiến vào phòng bếp cho nồi nước lên, rửa sạch rau xanh cùng đậu giá, chờ nước sôi sau đó cho một ít mỳ sợi rau xanh, đậu giá tất cả vào trong nồi, lại nhặt mấy miếng sườn trong bát canh tầm trưa vừa nấu cho luôn vào nồi.
Mì sợi được nấu chín, đơm ra cho vào bát to, tiếp đó cho tương ớt, hạt tiêu bắc rắc lên trên, mang đến trước máy tính vừa ăn vừa xem truyện, chỉ trong chốc lát cô ăn sạch sẽ cả bát mì, ngay cả nước dùng cũng không còn, ăn xong mới cảm giác được sảng khoái hơn.
Nhìn xem thời gian bây giờ cũng đã hơn bốn giờ, hôm nay đi tắm sớm một chút, dù sao thời tiết bây giờ cũng hơi nóng, chỉ cần không vận động kịch liệt, thì sẽ không ra một giọt mồ hôi nào.
Còn về phần Ngô Ngôn cô tạm thời không muốn nhớ đến nữa, cô cũng không biết vì sao Ngô Ngôn lại tức giận như vậy. Thời gian cơm chiều Ngô Ngôn cũng không có trở về, bất quá lúc này lại gọi điện về bảo cô là sẽ không ăn cơm chiều, Chu Lăng cũng không hỏi vì sao, chỉ nói phải nhớ ăn cơm đúng giờ, rồi cúp máy xuống.
Trong lòng lại càng phiền muộn đứng lên, nấu mì ăn, rồi tiếp tục đánh bàn phím. Khó khăn mới hoàn thành nhiệm vụ, vừa thấy thời gian cũng đã hơn mười một giờ, Ngô Ngôn còn chưa trở về.
Chu Lăng cũng không muốn để ý đến anh nữa, hôm nay lại là lần đầu tiên cô ngủ quên trước máy tính. Không nghĩ vừa mới vào giường, còn chưa tắt đèn, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức cảm thấy tất cả cơ bắp đều căng lên, thử thăm dò kêu một tiếng "Ngô Ngôn?"
"Em hôm nay không có ăn cơm?"Giọng nói của Ngô Ngôn tràn ngập tức giận, "Anh đã sớm nói qua công việc của anh rất đặc thù, không có khả năng có thời gian mỗi ngày cùng em... "
Chu Lăng trong lòng lại phát hỏa, liền xông lên: "Em chẳng qua là không có khẩu vị, ai nói muốn anh suốt ngày ở bên, anh có việc của anh, em cũng có việc của em, nào có mỗi ngày xem đến anh có trở về hay không. "
Ngô Ngôn tức giận đến mặt mày xanh mét, trên trán gân xanh nổi hết lên, cả giận nói: "Em nói cái gì vậy?Đây là lời nói mà người vợ nên nói sao?"
"Như thế nào không giống với lời nói mà người vợ nên nói?"Chu Lăng có tính cách thẳng thắn, mặc dù không mắng chửi người, nhưng liền đem một bụng hỏa đi ra, "Nếu em không giống với một người vợ, thì anh làm sao có thể giống với người chồng được? Đêm qua tự nhiên lại đùng đùng nổi giận, em đem đổi khóa thì làm sao?Mới có mấy đồng tiền, anh cũng nổi giận?Em cũng không phải là không kiếm được tiền, nếu anh tiếc tiền thì em sẽ dùng tiền của mình kiếm được đi mua khóa là được. Buổi trưa hôm nay không trở về ăn cơm, có phải hay không em không gọi điện đến hỏi, anh cũng không có gọi về? Anh trễ như vậy mới trở về, em có nói cái gì sao?Tự nhiên lại phát hỏa, anh nghĩ rằng em là thuộc hạ của anh, có thể tùy tiện mắng chửi em?"
Ngô Ngôn tựa hồ tức giận đến nói không ra lời: "Em nói bậy bạ cái gì đó, anh khi nào thì chửi?"
"Dám làm không dám nhận sao?" Chu Lăng ghét nhất là chính kiểu người như thế, nghe anh nói vậy lại nổi trận lôi đình, "Vừa mới bước vào liền quát to đối với em, còn không thừa nhận?"
"Chẳng qua là âm thanh của anh có to hơn một chút, như thế nào mà lại là chửi? Anh là quân nhân, đều có trách nhiệm, cũng không có làm đến cái loại chuyện dám làm mà không dám nhận. Còn nữa anh như thế nào mà tiếc em tiêu tiền, không phải anh đã đưa sổ tiết kiệm cho em rồi sao? Chính là nơi này là bộ đội đặc chủng, em đổi khóa làm cái gì?Ai sẽ lẻn vào nhà chúng ta trộm đồ này nọ, thì sẽ bất thành?Em cho là nếu đổi một cái khóa tốt, thì sẽ ngăn được bộ đội đặc chủng sao? Nếu ngăn được, kia không phải bọn họ còn không bằng về nhà làm ruộng đi. "
"Em có nói đổi khóa là để ngăn bọn họ sao? Em bỏ ra mấy chục, một trăm đồng là mua cái an tâm, em lại mới đến một cái địa phương xa lạ, anh lại thường xuyên không có ở nhà, em sẽ không thể sợ hãi sao?"Nghĩ vậy cộng với hai ngày ủy khuất, Chu Lăng rốt cục cũng không nhịn được rơi nước mắt, lại không chịu yếu thế ở trước mặt anh, chỉ xoay đầu đi, liều mạng cắn môi dưới không cho phát ra tiếng khóc.
Ngô Ngôn tuy rằng tức giận, nhưng ánh mắt cũng liếc cô một cái, thấy cô thần sắc không tốt cho lắm, vội vàng đem cô xoay lại nhìn kỹ, quả nhiên trong mắt, đã tràn ngập nước mắt, nhất thời tay chân luống cuống đứng lên, chỉ biết dùng tay giúp cô xoa xoa nước mắt, nói: "Em đừng có khóc a... Anh lại không chửi... được rồi được rồi, là anh sai, em đừng có khóc được không?"
Anh nói chưa dứt lời dỗ, Chu Lăng lại càng ủy khuất đứng lên, khóc khóc thút thít không chịu nổi. Ngô Ngôn bất đắc dĩ đem cô ôm vào lòng nhẹ nhàng mà vỗ lưng nói: "Đừng khóc, em muốn tức giận thì hãy đánh anh này?Nếu không thì hãy phạt anh chạy mười km?Tiểu Lăng ngoan, đừng khóc, nếu khóc mắt sẽ sưng lên. "
Chu Lăng khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Anh bắt nạt em, em vừa mới đến đây, anh liền đối xử với em không giống như trước. "
Ngô Ngôn không nói gì ngẩng đầu lên trời, trầm mặc vài giây sau mới nói: "Không thể nào, chẳng qua bây giờ là phải làm việc, không có thời gian ở cùng em, còn ở trong lòng so với lúc trước vẫn là giống nhau. "
Phụ nữ thật là phiền toái, khó trách chị dâu vẫn nói, so với quân địch, thì phải cần kiên nhẫn hơn. "Anh còn tức giận với em về chuyện đổi khóa. " Chu Lăng lên án.
Hiển nhiên án này thật là trầm trọng, Ngô Ngôn cảm thấy không thể thừa nhận, anh không thể không lập tức giải thích: "Anh không phải vì chuyện đổi khóa tức giận, nơi này là bộ đội, bộ đội đặc chủng, không giống với ở trong nội thành, là hết sức an toàn. Em ngẫm lại xem, nếu có người đụng đến bộ đội đặc chủng, còn sờ vào nhà của người thân của họ, bọn anh đây tất cả đều sẽ tự sát hết, còn làm bộ đội đặc chủng cái gì a. Nếu nói nhà ở của bộ đội đặc chủng, đừng nói đến tầng ba nhà chúng ta, chứ đến tầng mười ba đối với bọn họ là chuyện bình thường, bọn họ leo từ ngoài cửa sổ mà đi vào, em đổi khóa căn bản là vô dụng, ngược lại còn dẫn đến người khác có ý kiến với em. Em nghĩ xem, người ta vừa mới giúp em mở khóa, em liền lập tức đổi khóa ngay, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?Kia không phải sẽ ảnh hưởng đến sự đoàn kết bên trong nội bộ sao?"
Chu Lăng trầm mặc trong chốc lát, bả đầu chôn vào trong lòng anh nói: "Được rồi, không đổi sẽ không đổi, tại mấy ngày nay có chút khẩn trương, chờ cho quen là tốt rồi. "
"Được, đến phiên anh hỏi em, "Ngô Ngôn sờ sờ đầu cô nói, "Em có phải hay không hôm nay không ăn cơm?Vì sao lại không ăn cơm?"
Chu Lăng vừa ngừng nước mắt, nghe anh nói vậy cái mũi hơi cay cay, nói: "Anh còn nói, buổi trưa anh không có về ăn cơm cũng không nói qua một tiếng, em vất vả nấu cơm xong, gọi điện cho anh, anh lại nói không ăn ".
"Không phải, anh làm việc cũng không để ý đến thời gian, đến khi nhớ đến thì đang chuẩn bị gọi điện cho em, thì đúng lúc em gọi đến... Em bây giờ chắc đang đói bụng chứ? Anh đi đem đồ ăn hâm nóng lên?"
Nghe nói anh cũng chuẩn bị gọi điện cho mình, trong lòng Chu Lăng mới thư thái, khôi phục lý trí, liền cảm thấy hành vi của mình có chút ngượng ngùng, có chút việc nhỏ mà cũng khóc... thật là, cô ngượng ngùng đứng lên, vội vàng ngẩng đầu, lấy khăn tay lau mặt nói: "Buổi tối em có nấu bát mỳ ăn rồi, anh có muốn ăn một chút không?"
"Anh không đói bụng "Ngô Ngôn nhìn cái mũi của cô vừa mới khóc hồng hồng lên, ánh mắt còn mang theo hơi nước, đột nhiên cảm thấy bộ dáng này thật đáng yêu, liền hướng cô cúi xuống bắt đầu hôn.