Qua và ngày, Ngô Ngôn đột nhiên nói bà nội của bé Phúc Binh đã tỉnh, anh muốn mang thằng bé kia đi xem một chút. Đương nhiên Chu Lăng đáp ứng, cô không thân thiện cùng người xa lạ nói chuyện, lại không biết an ủi người, sợ đến lúc đó lại nhìn thấy cảnh khóc lóc, chân tay luống cuống nên không có muốn đi. Chỉ thay quần áo mới cho thằng bé kia, dặn dò vài câu, thế này mới giao cho Ngô Ngôn mang đi.
Tuy rằng biết không có khả năng, nhưng Chu Lăng cũng tiến bọn họ xuống dưới nhà, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không yên, chỉ sợ Ngô Ngôn trở về chỉ có một mình, nói với cô là đã giao bé Phúc Binh cho ông bà nội.
Ngô Ngôn liền cười nói: "Em vẫn là theo bọn anh đi đi, chờ trở về rồi viết tiểu thuyết, chúng ta đi thăm xem rồi trở lại. "
Chu Lăng lắc đầu: "Em sợ nhất là đi bệnh viện, hơn nữa lại ngồi xe mất hơn hai tiếng đồng hồ, vẫn là quên đi, hai người đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn. "Cô đi qua bên cạnh Nggôn ôm ấp hôn thằng bé kia một chút, "Phúc Binh, hãy nghe lời chú, buổi tối dì sẽ làm món thịt nướng mà cháu thích ăn. "
Thằng bé kia cười tủm tỉm hôn trả lại cô, nói: "Dì cháu có thể đem ông bà nội lại đây ăn cùng được không?"
Chu Lăng bật cười, "Ông bà nội bị bệnh, lần sau dì sẽ làm thật ngon rồi để chú mang đến cho bọn họ ăn. Cháu phải ngoan ngoan, không được làm ầm ỹ với ông bà nội, biết không?"
Thằng bé kia nặng nề mà gật đầu, bộ dáng như là cháu sẽ ngoan, sẽ nghe lời.
Ô... Thằng bé kia nhu thuận đáng yêu như vậy, cô là thật thật sự không nghĩ bé còn trở về a!! Nếu bé thật sự là con của của cô thì tốt biết bao, không cần phải khổ sở mang thai mười tháng, không cần nhịn đau để sinh, không cần lúc nào cũng cho bú sữa, không cần mỗi ngày phải ôm, có đứa con nhu thuận đáng yêu như vậy, thật hạnh phúc a!
Chính là nghĩ cũng không muốn nghĩ, cô vẫn là ngoan ngoãn chờ thêm hai năm nữa, mẹ già có rảnh, lúc đấy cô sẽ sinh, sẽ ôm thằng bé kia cho đến lớn, lại dẫn đến trường, cưới vợ hoặc lập gia đình, sẽ giúp con trông đứa nhỏ... Ngẫm lại liền đáng sợ.
Chu Lăng lắc đầu, đem mấy cái ý tưởng vớ vẩn trong đầu quên đi, mở máy tính ra bắt đầu viết tiểu thuyết. Mấy ngày nay muốn bồi cùng thằng bé kia, tuy răng bé rất nhu thuận, nhưng cô là vì muốn tình cảm hai người sâu sắc hơn, nên không có thời gian nhiều ngồi máy tính.
Khó có được ngày hôm nay rảnh rỗi, vẫn là cố viết liền mấy chương rồi đăng lên.
Cô không nghĩ tới là, Ngô Ngôn mang bé Phúc Binh đi thăm ông bà nội không đến một tuần, thì bọn họ nhận được tin tức. Ông bà nội của bé Phúc Binh hai người đều qua đời ở bệnh viện quân khu, bé Phúc Binh trờ thành cô nhi.
Chu Lăng há to miệng ở đằng kia. Cô tuy rằng không đến mức cho rằng là chính mình rủa chết hai lão nhân, nhưng cô vẫn không thể tha thứ chính mình, khi đã hy vọng hai lão nhân chết đi, vì muốn cho thằng bé kia làm con của mình. Đúng vậy cô không có xác minh nghĩ tới làm cho bọn họ chết, nhưng chính cô hết sức rõ ràng, nếu muốn thằng bé kia làm con cô, trừ phi hai lão nhân kia đều chết đi, bằng không bọn họ là tuyệt đối không đồng ý.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa có nghĩ đến bé Phúc Binh có hay không nguyện ý làm con của mình, càng không nghĩ tới cha mẹ mới mất được nửa tháng, bây giờ lại mất đi ông bà nội, con bà nó đứa nhỏ thật là có bao nhiêu đáng thương.
Bởi vì sợ bé ảnh hưởng đến tâm lý, Chu Lăng liều mạng đối tốt với bé Phúc Binh, cơ hồ muốn cái gì cũng đều đáp ứng. Ngô Ngôn do dự vài ngày, sau đó rốt cục nhịn không được ngăn cô lại: "Em như vậy, làm bé sẽ hư, đối với bé ngược lại không có tốt. "
Chu Lăng thế này mới đình chỉ lại hành vi điên cuồng của mình, nhưng vẫn đối với bé Phúc Binh tốt thật, bé Phúc Binh cũng đối với cô thân thiết thật sự, có mấy tẩu tử cũng cười nói thấy thế này trông thật giống mẹ con.
Ngày hôm sau lễ tang của hai lão nhân đều xong xuôi, Ngô Ngôn nhìn Chu Lăng bồi thằng bé kia chơi, do dự trong chốc lát hỏi: "Tiểu Lăng, chúng ta nhận nuôi bé Phúc Binh được không?"
Chu Lăng cúi đầu không nói gì.
Ngô Ngôn có chút kinh ngạc, nửa ngày mới nói: "Anh nghĩ, em thật sự rất thích bé. "
Chu Lăng nhìn thằng bé kia đem từng khối gỗ xếp lên cao, cô là thật thích bé. Kỳ thật chính cô cũng phi thường kinh ngạc chính mình thế nhưng lại thích trẻ con, phải biết rằng cô vẫn không thích trẻ con, cảm thấy rất ầm ỹ, lại đáng ghét. Cô cho tới bây giờ cũng chưa có tình thương tràn trề của người mẹ.
Bé Phúc Binh đem khối gỗ xếp lên rất cao, sau đó ngẩng đầu hướng Chu Lăng lộ ra một nụ cười tươi sáng lạn. Chu Lăng theo bản năng cười lại bé. Đúng rồi nhu thuận như vậy, đứa bé đáng yêu như vậy, chỉ cần là người bình thường, đều sẽ thích chứ?Hơn nữa cô cũng hai mươi chín tuổi, cũng đến tuổi làm mẹ, làm như một người phụ nữ bình thường, luôn sẽ có tình thường của một người mẹ. Chính là lý trí cho biết tạm thời cô không nên có đứa bé, mà bé Phúc Binh đã đến vừa vặn lấp vào chỗ trống.
Nhưng nuôi đứa bé không như nuôi sủng vật, không phải chỉ cho ăn no là được. Hiện tại nuôi cũng không thành vấn đề gì, nhưng trong cuộc sống sau này, vấn đề học tập, tâm lý phải lo lắng chu toàn, cô thật sự có thể làm được không?Hơn nữa tương lai cô còn có đứa bé của chính mình, đến lúc đó cô có thể đối xử công bằng sao.
Ngô Ngôn lúc này thật là không nói gì. Anh suy nghĩ nửa ngày, vạn vạn nhất không thể tưởng tượng được Chu Lăng vì lý do kỳ quái như vậy mà cự tuyệt nhận nuôi bé Phúc Binh. Cuối cùng anh chỉ có thể cười khổ, nói: "Nếu không ai nhận nuôi bé Phúc Binh, bé sẽ bị đưa đến cô nhi viện, cuộc sống ở chỗ đó khó có được hạnh phúc. "
Chu Lăng sửng sốt, Cô tuy rằng chưa đi qua cô nhi viện, cũng không biết cô nhi viện như thế nào, nhưng xem nhiều trên tivi tiểu thuyết và tin tức thời sự, nhưng cũng có thể hiểu biết một chút. Không nói từng cái cô nhi tốn nhiêu phí sinh hoạt, giáo viên trong cô nhi viện lại rất ít mà cô nhi lại nhiều, các bé lại không được quan tâm nhiều, cô không đành lòng suy nghĩ cảnh tượng bé Phúc Binh một mình, ôm tiểu hùng cũ nát ngơ ngác ngồi ở trước cửa, hy vọng có một ngày cha mẹ bé đột nhiên xuất hiện...
Chỉ là ngẫm lại, cô liền cảm thấy cái mũi lên men, Cô mang theo giọng mũi, cúi đầu, nói: "Được. "
Nếu Chu Lăng đồng ý, Ngô Ngôn phải đi làm thủ tục. Bộ đội nhận nuôi con của chiến hữu hy sinh. Bình thường đụng đến loại chuyện tình này phải liên quan đến ngành, nên được tổng bộ dàn xếp cho nên rất nhanh bé Phúc Binh làm tiểu thành viên chính thức của gia đình.
Ngô Ngôn không có sửa họ cho bé, anh hy vọng tương lai bé Phúc Binh trưởng thành sẽ còn nhớ rõ cha mẹ ruột của mình, có thể mang theo chính họ mình đi thắp hương tảo mộ cho Tiểu Trần. Còn Chu Lăng, chỉ cần cô thật tình đối tối với bé Phúc Binh, bé họ gì cũng không trọng yếu.
"Bất quá đến thời điểm tương lai, bé có thể hay không vì họ bất đồng với chúng ta mà không được tự nhiên, đừng đến lúc đó lại nói em không thương bé, nên không cho bé mang họ Ngô. "Cô nói.
"Sẽ không. Chờ bé lớn lên, anh sẽ nói chuyện xưa cho bé, cho bé biết bé là con của liệt sỹ, làm cho bé vì phụ thân mà tự hào: "Ngô Ngôn nói, "Tiểu Lăng, cám ơn em đã nghe theo anh. "
Chu Lăng lắc đầu: "Em như này mà đã có con lớn, thật ra đó là chiếm được đại tiện nghi. "
Ngô Ngôn bật cười, một tay ôm con mới nhận nuôi, một tay ôm vợ, nói: "Vì chúc mừng bé Phúc Binh thành con chúng ta, buổi tối anh mời khách, ăn đại tiệc đi!"
Một lớn một nhỏ đồng thời hoan hô đứng lên.