Vừa treo điện thoại lên, Chu Lăng liền thấy con mắt tối như mực của Ngô Ngôn nhìn mình, đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo thì liền vui mừng: "Ngô Ngôn, anh đã tỉnh?"
Ngô Ngôn nhìn chung quanh một chút, cười nói: "Nguyên lai anh đã được đưa đến bệnh viện: "Ngừng một chút lại nói, "Em như thế nào lại đến đây, anh đây cũng không phải là bị trọng thương, em vẫn là về nhà nghỉ ngơi đi, đừng để mệt mỏi, huống chi, bé Phúc Binh cần em chiếu cố nữa. "
Nước mắt Chu Lăng lại rơi xuống: "Còn nói không phải bị trọng thương, nếu mệnh không lớn, chỉ sợ đã chôn xuống đất. "Cô còn không biết vết thương ở ngực kia rất hiểm sao?"
Ngô Ngôn cười hai tiếng, sau đó liền ho khan đứng lên, vết thương này chỉ là thương nhẹ, sau đó ho khụ một cái lại tác động đến vết thương, ngực liền rỉ ra máu. Chu Lăng sợ tới mức phác đi qua đỡ lấy bờ vai của anh không cho động đậy, một bên tay ấn gọi linh.
Hai chiến sĩ ở cửa cũng vội vàng đặt lồng cơm xuống xông tới giúp đỡ. Triệu Mẫn cũng lập tức chạy tới, kiểm tra một lần, nói: "Tẩu tử yên tâm, Ngô đội trưởng chỉ làm tác động đến miệng vết thương, cẩn thận một chút sẽ không sao. " Lại giáo huấn Ngô Ngôn, "Bị thương còn không an phận một chút, cố gắng nằm yên xuống, đừng làm cho tẩu tử lo lắng, tẩu tử còn mang thai nữa đâu. "
Ngô Ngôn chính là nhìn Chu Lăng cười, Chu Lăng hơi hơi đỏ mặt trừng anh liếc mắt một cái, hỏi: "Không biết Ngô Ngôn bị thương, có thể hay không để lại di chứng?"
Triệu Mẫn cười nói: "Tẩu tử yên tâm, Ngô đội trưởng bị thương tính cũng không nặng lắm, chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng cho tốt thì không có di chứng. "
Chu Lăng nhẹ nhàng thở ra, Chức nghiệp của Ngô Ngôn cần lượng vận động rất lớn, đối với thân thể yêu cầu rất cao, nếu lần bị thương này bị ảnh hưởng đến hô hấp, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh. Cô rất rõ ràng biết Ngô Ngôn là thích chức nghiệp quân nhân đến cỡ nào, cô không hy vọng vết thương này trở thành làm anh cả đời tiếc nuối. Chẳng sợ lo lắng, chẳng sợ thường xuyên phải làm những nhiệm vụ nguy hiểm. cô cũng vẫn là càng nguyện ý nhìn đến anh cao ngất tự tin đứng ở trên sân huấn luyện trước mặt nhóm bộ đội đặc chủng.
Ngô Ngôn nói: "Xem đi, anh đã nói anh không sao, chỉ là bị thương nhỏ. Mau trở về đi thôi, không lại mệt mỏi rồi ói ra. "Đứa bé này không biết là con trai hay là con gái, cứ như vậy mà hành mẹ nó, chờ đến lúc sinh ra, xem anh có dám đánh vào cái mông nó không.
"Em lại không có làm cái gì, làm sao lại mệt được. "Chu Lăng ngồi xuống ở trên ghế, "Thằng bé kia đã nhờ đại tỷ trông hộ, không có việc gì. Anh không phải lo lắng mấy chuyện đó, trước là dưỡng thương cho tốt. "Cô nhìn đến đồ ăn ở trên bàn, lại hỏi Triệu Mẫn, "Hiện tại Ngô Ngôn có thể ăn cái gì? Cần kiêng ăn những cái gì?"
"Chính là chú ý đừng ăn những đồ kích thì tốt rồi, chủ yếu là sợ kích thích đến miệng vết thương.. Mặt khác là tận lực bổ sung anbumin, đối với phế quản rất tốt. "
Chu Lăng gật gật đầu, lại hối hận bản thân mình không có đi học lái xe, nói vậy cô có thể mỗi ngày ở nhà làm đồ ăn rồi đưa lại đây, còn có thể thuận tiện một chút chiếu cố bé Phúc binh. Nếu không thì đi thuê cái phòng ở?
"Ngô Ngôn bị thương không biết bao nhiêu lâu mới có thể xuất viện?" Cô hỏi.
Triệu Mẫn nghĩ nghĩ nói: "Tĩnh dưỡng ít nhất là phải hai tháng, trong nửa năm không được làm vận động kịch liệt, về phần xuất viện... Vốn như thế nào cũng phải ở nửa tháng, nhưng tôi thấy bụng tẩu tử càng lúc càng lớn, chỗ ở lại cách xa như vậy chăm sóc không có thuận tiện lắm, trước mắt ở lại một tuần nhìn xem, chỉ cần thương thế không có tái phát là có thể tháo băng, trở về phòng khám ở trong bộ đội"
Bé Phúc Binh tuy rằng nhu thuận, thời điểm ban ngày đại tỷ còn trông được, còn đến buổi tối thì không thể cách xa ba mẹ được, Chu Lăng cũng chỉ có thể buổi sáng mỗi ngày ngồi xe bộ đội đi đến bệnh viện chăm sóc Ngô Ngôn, buổi tối lại trở về chăm đứa nhỏ, cũng thuận tiện làm đồ ăn cho ngày hôm sau. Cũng may bệnh viện có lò vi sóng có thể dùng, thế này cô mới có thể nấu một chút canh gà linh tinh gì đó cấp Ngô Ngôn bồi bổ thân thể.
Cũng may thể chất của Ngô Ngôn rất tốt, bác sĩ nói miệng vết thương của anh bình phục rất tốt. Ngô Ngôn nhìn vợ vất vả như vậy, cho nên ở bệnh viện được bốn ngày thì ầm ỹ đòi xuất viện, khuyên can mãi, cuối cùng vẫn cầm một đống thuốc, đi theo Chu Lăng ngồi xe về nhà. Chu Lăng cũng không có biện pháp đối với anh, hơn nữa một ngày này lại cảm thấy bụng có phần khó chịu, sợ thai nhi có vấn đề, lên cũng không miễn cưỡng.
Vào phòng chữa bệnh, Ngô Ngôn liền bắt Chu Lăng nằm xuống cái giường ở cách vách, rồi gọi bác sĩ kiểm tra qua cho Chu Lăng. Chu Lăng trừng mắt nhìn liếc mắt một cái: "Nào có nghiêm trọng như vậy, thật là mất mặt nha. "
"Em bây giờ cũng không phải là một người, sao lại không cẩn thận. Anh xem sắc mặt em tái nhợt như vậy, vẫn là nên kiểm tra một chút thì tốt hơn. " Ngô Ngôn nói, "Bất luận là em hay là cục cưng, anh đều không hy vọng có việc gì. "
Quả nhiên bác sĩ là khám kiểm tra cho Chu Lăng rồi nói một phen: "Tẩu tử là mệt mỏi, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. "
Ngô Ngôn ở trong lòng lại càng tỏ ra áy náy, Mặc dù anh không thể chăm sóc cô, nhưng lại làm liên lụy đến cô, bụng to lại phải chăm sóc mình, ngay cả đứa bẻ trong bụng cũng chịu tội theo.
"Anh nói cái gì vậy, anh bị thương, em không chăm sóc anh thì chăm sóc ai, hay là anh muốn tìm người phụ nữ nào đến?" Chu Lăng cố ý dựng thẳng mi lên hung hăng hỏi, "Hay là anh ở bên ngoài còn có người nào so với em trẻ tuổi xinh đẹp ôn nhu hơn?"
Ngô Ngôn bật cười: "Kia anh muốn cũng không có thời gian a. "
Chu Lăng bĩu môi: "Ai biết được, nói không chừng mấy ngày nay nói là đi làm nhiệm vụ, nhưng thật ra là ở bên ngoài đi tìm tình nhân, sau đó bị tình địch đánh đả thương... " Cô nghĩ tiểu thuyết mà ngày xưa đã đọc qua, người chồng có tình nhân ở bên ngoài, nếu không may bị bạn trai hay người chồng của tình nhân phát hiện, sau đó là hai bên xông vào quyết đấu... không thể không nói, thật là rất cẩu huyết.
Ở chung quanh có mấy chiến sĩ đứng nghe cô nói như vậy, đều nhịn không được nở nụ cười. Ngô Ngôn trắng mắt liếc một cái: "Anh biết em là người biên tập chuyện xưa rất lợi hại, bằng không cũng không thể viết tiểu thuyết ở trên mạng, chính là có thể hay không xin em đừng đem anh trở thành đàn ông vật chính? Nhất là loại này... " Anh ghét bỏ, nhăn nhíu mày, "Đàn ông loại này. "
"Hắc, đây chính là diễm phúc đó. Không phải nói là nếu hoa mẫu đơn chết, cho dù biến thành quỷ cũng phong lưu sao? Chu Lăng nhìn anh đã muốn quên đi áy náy, nhẹ nhàng thở ra, lại càng chêu chọc.
Ngô Ngôn muốn nói anh chỉ muốn chết ở bên em đóa hoa nhài, đảo mắt thấy mấy chiến sĩ đều vây ở một bên cười, ngay cả bác sĩ cũng đứng ở ngay bên cạnh chế giễu, lời nói đành nuốt lại, chỉ nói: "Nói hưu nói vượn, mau đi nghỉ ngơi trong chốc lát. " Lại hướng thuộc hạ nói, "Còn ở chỗ này chờ tôi phát tiền sao? Còn không quay về huấn luyện đi. "
Mọi người thế này mới hết cười. Hai người rảnh rỗi nói mấy câu, thì có đại đội trường và đại tỷ đến thăm bọn họ, sau đó là nhị trung đội và vài tẩu tử. Chu Lăng nằm trong chốc lát, cảm thấy bụng không hề khó chịu, liền đứng lên nói: "Em trở về nấu cơm, bé Phúc Binh biết anh đã trở về, không biết là vui mừng bao nhiêu đâu. Chờ em làm cơm rồi dẫn con đến xem anh. "
_________________