Chu Lăng đứng ở cửa ra vào, nhà ga nhìn xung quanh, tay trái thỉnh thoảng sờ đến chiếc túi xách nhỏ, cô đã đợi được nửa giờ.
Cô vốn là đến trước 10 phút, nhưng đài phát thanh báo xe lửa tối nay sẽ đến muộn 20 phút, hiện tại Ngô Ngôn hẳn là cũng nên đi ra rồi đi.
Nhà ga là nơi cực kì rối loạn, có kẻ trộm nhiều nhất. Chu Lăng khi ra khỏi nhà luôn cẩn thận, thường theo bản năng sờ lấy túi xách kiểm tra, ánh mắt lại nhìn về cửa ra.
Lúc này xe lửa đã có thể đến rồi, một số lớn nam nữ già trẻ có vẻ phong trần mệt mỏi đầy mặt quyện sắc với nhau đi ra khỏi nhà ga, trong đó người quân nhân cao lớn kia lại phá lệ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Chu Lăng vội vàng nhón chân lên hướng anh vẫy tay, đề cao thanh âm kêu lên: “Ngô Ngôn, ở đây này!”
Ngô Ngôn rất nhanh tìm được cô ở trong đám người, ánh mắt sáng ngời rực lên, đi nhanh tới.
Đến lúc này, Chu Lăng đã không sai biệt lắm gần nửa năm rồi chưa thấy được anh, thời gian gặp nhau cũng ít, ngay cả ảnh chụp cũng không có, cô cơ hồ cảm thấy chính mình đã sắp quên mất vị hôn phu, anh là cái dạng gì rồi.
Ngô Ngôn đi được vài bước, đột nhiên chạy lên.
Chu Lăng liền cảm thấy sắc mặt của anh thay đổi, rõ ràng trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, lại có thể làm cho người ta cảm giác anh đang tức giận.
Kỳ quái là khi, Ngô Ngôn lấy một loại tốc độ làm cho mọi người chung quanh kinh ngạc đến rớt cằm chạy vọt đến bên người Chu Lăng, vươn tay hướng cô ôm lấy.
Chu Lăng mặt chợt đỏ, theo bản năng lui từng bước ra sau, lại đụng tới thân thể ấm áp ở lưng liền vội vàng trở lại tại chỗ.
Ngay sau đó, cô nghe thấy có âm thanh kêu đau của người phía sau vang lên: “Thả… Buông tay…”
Cô cả kinh, còn chưa có xoay người, đã bị Ngô Ngôn một phen kéo ra phía sau, trong tay còn chặt chẽ cầm lấy một người đàn ông, người đàn ông kia bị anh xoay bẻ cổ tay, đau đến sắc mặt trắng bệch, không thể động đậy, mà miệng lại còn mở lời uy hiếp:
“Lắm chuyện… Xen vào việc của người khác… Mày… Mày liệu không muốn… không muốn sống à?”
Chu Lăng hết sửng sốt rồi lại sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cúi đầu xem xét túi xách của chính mình, phía sau thế nhưng đã bị rạch một lỗ hổng thật dài, ví tiền cũng còn ở miệng rách nửa chừng, mọi thứ đều vẫn còn nguyên.
Cô nhẹ nhàng thở ra, trái phải nhìn xem xung quanh một chút, muốn tìm cảnh sát để đem giao người ra, không nghĩ tới lại thấy vài người đàn ông cầm mã tấu ngắn trong tay bức xúc tiến lại gần.
Cô không khỏi vô cùng kinh ngạc, kéo kéo quần áo Ngô Ngôn nói: “Cẩn thận, hắn có đồng bọn.”
Ngô Ngôn vô tình liếc mắt một cái, cũng không biết anh đã làm như thế nào, chỉ lôi kéo đẩy một cái, kẻ trộm kia liền té thẳng trên mặt đất ai ải kêu, ôm lấy cánh tay, chạy lên phía trước rồi quay mặt trở lại lần nữa.
Lúc này, vài đồng bọn của kẻ trộm kia đã xông tới.
“Dám rảnh rỗi lắm chuyện quản chuyện của mấy ông đây, mày là không muốn sống sao?”
“Thằng bé, ngoan ngoãn đem tiền giao nộp ra đây, tự mình đánh mười cái tát, lão tử đây liền để ngươi đi.”
“đại ca, cùng hắn nói làm cái gì, trực tiếp phế hắn đi là được.”
…
Chu Lăng không biết có nên ôm tin tưởng vào Ngô Ngôn hay không.
Lẽ ra Ngô Ngôn là quân nhân, ở bộ đội khẳng định sẽ được học chút cước quyền quân đội gì đó, nhưng là anh ngày thường có tham gia huấn luyện sao?
Sẽ không phải chỉ là học được mấy cái động tác võ thuật đẹp mắt thôi chứ?
Hơn nữa đối phương lại nhiều người như vậy, trong tay còn có mã tấu.
Cô hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa là tìm cảnh sát, vừa là hy vọng có thể có người hỗ trợ báo cảnh sát.
Đang phân tâm như vậy, Ngô Ngôn liền cùng cùng vài người kia bắt đầu lao vào đánh nhau.
Anh đưa cánh tay lên chống đỡ mã tấu, tung quyền đánh vào đầu gã kia.
Chu Lăng che miệng lại sợ chính mình kêu ra tiếng sợ hãi làm cho Ngô Ngôn phân tâm.
Cô là một người thường, xem không hiểu mỗi chiêu thức này, nhưng là có thể nhìn ra Ngô Ngôn tựa hồ rất lợi hại, tựa hồ như mã tấu trong tay tên côn đồ này là đầu gỗ, mà đầu quyền Ngô Ngôn lại là thiết quyền, từng quyền đấm vào da thịt.
Không đến 2 phút sau, bảy tám kẻ kia đều nhanh chóng rên rỉ ngã xuống đất, mà cảnh sát cũng khoan thai đến chậm(từ từ đi đến) giống như đã chiếu trong TV vậy.
“Ở nhà ga đánh nhau gây nháo loạn, tất cả đều mang đi!”
Trong đó có một người đi lên không phân rõ phải trái trắng đen như thế nào, liền nắm tay Ngô Ngôn kéo ra.
Chu Lăng giận dữ, thân thủ vội vàng ngăn đón, kêu lên: “Cái này mà gọi là đánh nhau sao? Anh nhìn xem túi xách của tôi này!
Đây rõ ràng là công việc của các ngươì lại không đến, để cho những người này ở nhà ga có thể càn rỡ đến như vậy, không trộm được ví tiền liền muốn mượn mã tấu đánh người.
Các Anh bắt người như vậy, về sau ai dám thấy việc nghĩa hăng hái làm?
Tôi đây về sau bị trộm bị cướp có phải hay không chính là rất xứng đáng?” (*bật ngón cái*)
Khuôn mặt của vị cảnh sát kia liền trong một khoảng thời gian ngắn hết xanh rồi lại đỏ, một vị lão thành ở bên cạnh vội vàng kéo hắn, cười nói:
“Là cậu ta hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà vị tiên sinh bắt kẻ trộm này, cũng phải theo chúng tôi trở về cục để làm bản ghi chép, còn nhờ giúp chút việc.”
Chu Lăng vốn là ăn mềm không ăn cứng, cũng biết đây đang là lúc có chuyện, liền gật gật đầu hướng Ngô Ngôn nói: “Vậy đi một chuyến chứ?”
Ngô Ngôn không có ý kiến, đoàn người liền ngồi lên xe cảnh sát.
Chu Lăng vừa ngồi xong liền nhớ tới còn chưa có nói với người trong nhà, liền lấy ra di động ở trong túi xách, nghĩ nghĩ lại đều đem hết đồ trong túi xách lấy ra, để vào trong tay Ngô Ngôn nói:
“Em không có túi, những vật này trước tiên anh hãy giữ đi, về nhà rồi đưa lại cho em.”
Nói xong cũng không quản anh phản ứng gì, chính mình gọi điện thoại cho mẹ già.
“Mẹ, chúng con sẽ trở về trễ một chút, xe lửa vốn đã trễ giờ, ở nhà ga còn đụng phải kẻ trộm… Con không sao, cũng không có bị mất gì, Ngô Ngôn bắt được kẻ trộm… Ân, anh ấy thật sự là rất lợi hại, một người đánh bảy, tám người… Dạ, chúng con hiện tại đang trên đường đến Cục công an, phải đi làm bản ghi chép… Tìm anh rể?
Không cần phiền toái như vậy đi… Được rồi, con sẽ gọi điện thoại cho anh rể.”
“Anh rể, là em… Đón được rồi, vừa mới từ nhà ga đi ra thôi, anh cùng chị buổi tối đến ăn cơm nha… anh rể, em nói cho anh nghe, vừa nãy ở nhà ga em đụng phải kẻ trộm… Không có việc gì, chính là Ngô Ngôn cùng bảy, tám người đánh nhau một trận, làm em sợ muốn chết…
Chúng em hiện tại đang ở trên xe cảnh sát, là muốn đến Cục công an để làm bản ghi chép…"
Cô đột nhiên che di động quay đầu sang hỏi Ngô Ngôn, “Anh đã ăn cơm chưa?”
Ngô Ngôn hạ giọng: “Ở trên xe lửa đã ăn rồi.”
Chu Lăng gật gật đầu buông tay ra: “Anh rể, em muốn uống Pepsi, không phải Coca Cola… Anh không phải mời em đi ăn cơm đâu, em mà không thấy Pepsi liền cùng chị nói chuyện, Anh khi dễ em. Không thèm nghe anh nói nữa, bây giờ em phải đi xuống xe đây. Ân, bye bye.”
Thành phố J chỉ là một thành phố cấp huyện, mới gọi hai cuộc điện thoại, xe cảnh sát cũng đã đến trước Cục công an. Ngô Ngôn đi theo phía sau Chu Lăng xuống xe, vừa mới đứng ổn định liền thấy Chu Lăng cười chạy hướng đến một cảnh sát ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi đứng ở trước cửa.
Lý Điển Hoa cười nhìn cô em vợ đã chạy tới, đang muốn nói chuyện, đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm, theo bản năng liền đưa tay đến bạt súng lục bên hông, lại sờ soạng bộ đàm. (
Chu Lăng đã chạy tới, cười nói: “Anh rể, Pepsi của em đâu?” Lý Điển Hoa lo lắng không trả lời cô, một tay nắm lấy tay cô kéo ra phía sau, xoay người hướng mặt đến chỗ nguy hiểm.
Chu Lăng ngẩn người, theo ánh mắt của anh nhìn lại, đã thấy Ngô Ngôn đứng ở bên cạnh xe, tuy rằng vẫn là không có biểu tình gì, Chu Lăng lại cảm thấy anh lúc này cũng là đang tức giận giống như ở lúc nhà ga bắt kẻ trộm.
“Ai nha, em đã quên mất anh ấy.” Chu Lăng thè lưỡi, lôi kéo tay áo của anh rể, “Anh rể, đó là Ngô Ngôn. Ngô Ngôn, mau tới, đây là anh rể.”
Lý Điển Hoa lập tức phát hiện sát khí kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, quân nhân đứng ở cạnh xe cảnh sát từng bước đi lại đây, thẳng nghiêm cúi chào: “Xin chào, anh rể, em là Ngô Ngôn.”
Chu Lăng thổi phù một tiếng bật cười, Lý Điển Hoa buồn cười đáp lễ, nói: “Đều là người một nhà không cần khẩn trương như vậy, đến, uống Pepsi.”
Cảm giác về người này vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, bất quá khí thế này cũng không giống với đơn vị cơ quan ngồi văn phòng như Tiểu Lăng đã nói, chiến hữu trước kia của anh, hiện tại là đội trưởng quân bộ dã chiến X cũng không có sát khí bức người như vậy đâu.
Có Lý Điển Hoa là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, việc làm bản ghi chép rất nhanh liền xong, 20 phút sau, Chu Lăng cùng Ngô Ngôn đều an vị ngồi trên xe đại đội trưởng trở về nhà.
Ngô Ngôn đại khái là khẩn trương, thấy cha mẹ Chu Lăng, lại làm một cái cúi chào thẳng nghiêm, khiến cho hai người giật mình hoảng sợ.
“Xin chào, Ba mẹ!”
“Tốt, tốt.” mẹ già lôi kéo hai người lại nhìn xem, thẳng cho đến khi khuôn mặt trắng nõn của Ngô Ngôn đỏ bừng lên. (>o<!!! E mún cắn anh 1 phát cho đã miệng a)
Chu Lăng buồn cười nói: “Mẹ, không có việc gì, mẹ xem cánh tay của anh ấy này, không có bị làm sao cả.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, hai đứa doạ mẹ sợ chết mất.
Đến đây, cơm đã nấu xong rồi, Ngô Ngôn, con cứ coi như đây là nhà của chính mình, không cần phải khách khí "Dạ mẹ ".
_________________