Ngày hôm sau, Chu Lăng liền cầm sổ hộ khẩu, bản chứng minh thư, lôi kéo Ngô Ngôn, ba mẹ cùng đi đến cục dân chính.
Giấy chứng nhận đầy đủ hết, mấy người chỉ đứng đợi trong chốc lát, rồi giấy tờ cũng làm xong.
Chu Lăng tranh đưa tiền nộp cho nhân viên làm việc, cười nói.
"Ngô Ngôn, hôm nay kết hôn em trả, về sau ăn, mặc, ở, đi lại, anh phải lo nha. "
Nhân viên công tác ngồi bên cạnh, không nhịn được, cười ra tiếng, Ngô Ngôn nhìn cô thực tế nói:
"Anh đương nhiên là phải nuôi em "
Mẹ già một bên, lấy trong túi ra một gói lớn bánh kẹo, phân phát cho mấy nhân viên làm việc, một bên trừng mắt con gái, liếc cô một cái:
" Ý tứ trong lời nói chính là, muốn tìm một người nuôi dưỡng, vậy mà lúc nào cũng nói, chính mình có thể tự nuôi sống bản thân, không cần đàn ông nuôi dưỡng"
Chu Lăng chính mình cũng không nhịn được cười:
"Đó là con chướng mắt với bọn họ, không cần bọn họ nuôi dưỡng. "Cô hướng Ngô Ngôn làm cái mặt quỷ nói, "Em cho anh nuôi dưỡng nha. "
"Được, anh nuôi em!"Ngô Ngôn không cười, một chữ, một lời nói của anh đều hết sức là thật lòng.
Chu Lăng không cười, thực tế cô nhìn chằm chằm Ngô Ngôn, nhìn trong chốc lát, gật đầu nói:
"Được chúng ta nuôi nhau "
"Anh nuôi em" Ngô Ngôn không phục nói.
Chu Lăng rũ mắt, sau một lúc lâu cười nói:
"Anh cũng phải cho em một cái cơ hội hào phóng nha. Anh tưởng là em nói, của anh là của em, còn của em cũng là của em sao?"
"Anh không ngại như vậy. "Giọng nói của Ngô Ngôn nhỏ xuống.
Chu Lăng làm bộ như không nghe thấy anh nói gì, cười hướng cha mẹ nói:
"Con đói bụng, vì chúc mừng con, hôm nay không còn là thánh nữ nữa, con mời mọi người đi ăn mỳ sợi!"
Bên ngoài gần tiểu khu nhà bọn họ, có quán mỳ sợi thịt bò, thế là một nhà bốn người đi vào trong quán.
Tuy rằng không phải mì sợi chính gốc, nhưng mà hương vị thực tế là rất ngon.
Chu Lăng cùng mẹ già gọi bát nhỏ, còn ba già và Ngô Ngôn đều là bát lớn -- khẳng định Ngô Ngôn ăn không đủ no, nên chỉ có thể ăn xong lại gọi tiếp, cùng thêm mấy đĩa rau trộn ăn sáng.
Mỳ sợi rất nhanh được bưng lên, Chu Lăng lúc này mớí phát hiện mình đã quên nói không cần rau thơm, nhìn bát có mấy cái cọng màu xanh lá cây buồn bực nhăn mi lại.
Chuẩn bị gắp rau thơm ra, thì đôi đũa của người bên cạnh, rất nhanh chóng mà chuẩn xác đem rau thơm gắp hết ra bỏ vào bát của mình.
Chu Lăng ngoảnh lại về phía Ngô Ngôn cảm kích cười cười: "Cám ơn, em không thích nhất là ăn rau thơm... à mà anh thích ăn hạt tiêu sao? Chỗ này mỳ sợi hạt tiêu ăn cũng được lắm, muốn hay không gọi thêm một phần tớí anh ăn thử?"
Cô gọi người bán hàng đến, rồi lại hỏi qua ba mẹ, "Hai người ăn có đủ không? Nếu không cũng gọi thêm một phần đến ăn thử?""
"Chúng ta ăn một bát này là đủ rồi, còn tiểu Ngôn chắc là ăn cũng không đủ no, nên chỉ cần gọi thêm cho Tiểu Ngôn là được rồi"
Gọi thêm xong Chu Lăng, hướng đến bát mỳ của mình bỏ thêm rất nhiều hạt tiêu vào, rồi từ từ ăn, cô rất sợ nóng, cho nên ăn mỳ đến thật là chậm, cầm đôi đũa cuốn một chút mỳ vào, rồi mới cho vào miệng.
Đang ăn, thì nghe thấy giọng nói của mẹ già hướng tới phía Ngô Ngôn nói:
"Tiểu Ngôn, con lúc này có một tháng nghỉ phép? vậy tiệc rượụ chuẩn bị như thế nào đây?
Tiểu Lăng còn chưa có đi gặp ba mẹ con?"
Ngô Ngôn nuốt mỳ sợi vào miệng nói:
"Mẹ nhà con còn mỗi một mình con, họ hàng nội ngoại ở nơi nào, cũng không biết, cho nên họ hàng thân thích cũng không có".
Việc này Chu Lăng cũng không biết, cô kinh ngạc há to miệng, hỏi: "Kia... Anh là cô nhi?"
Ngô Ngôn lắc đầu: "thời điểm anh ở quân giáo đọc sách, trong nhà ba mẹ không may bị ngạt khí than, không được cứu giúp kịp thời, nên đã chết".
Chu Lăng há miệng thở dốc, không biết nói gì. mẹ già cười nói:
"Đừng khổ sở, con cùng Tiểu Lăng kết hôn, chúng ta chính là người thân của con, nơi này cũng chính là nhà của con. "
Chu Lăng không nói gì, cô chính là đem chân nhẹ nhàng hướng đến bên cạnh huých chạm vào chân Ngô Ngôn, tỏ vẻ an ủi.
Cô vốn là không hay an ủi người khác, nên cũng chỉ có thể dùng hành động để tỏ vẻ.
Ngô Ngôn tay trái nắm lấy tay cô, không có ý buông ra, nói: "Cám ơn ba mẹ ".
Chu Lăng liền chuyển hướng đề tài:
"Tiệc rượu sẽ không làm, tiền đó, không bằng để cho bọn con đi du lịch đi. "
Hai mắt cô sáng lên nhìn anh nói, "Ngô Ngôn, hay là chúng ta đi xa kết hôn chứ?"
Dù sao anh có một tháng nghỉ phép, chúng ta chọn vài nơi có phong cảnh đẹp, đi chơi nửa tháng, sau đó ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, thế nào?"
Mẹ già nóng nảy kêu lên: "Nói bậy!" Giọng nói quá lớn, dẫn đến mọi người trong quán ai cũng quay đầu lại nhìn, bà vội vàng đè thấp âm thanh.
"Con nói xem, mẹ không biết trong đầu con suy nghĩ cái gì, lúc trước thì không chịu kết hôn mẹ thì mỗi ngày đều đi uống rượu mừng của người khác, hiện tại rốt cục cũng kết hôn, không để mẹ mời lại người ta một lần sao?
Không may người ta có hỏi đến, thì mẹ sẽ trả lời như thế nào?"
Chu Lăng ăn xong, liền gọi chủ quán lại tính tiền, mẹ già chỉ biết dừng lại lải nhải, trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái.
Ba già vội chạy nhanh đến hòa giải: "Được rồi, được rồi, chuyện này chúng ta hãy trở về nhà rồi, từ từ thương lượng. "
Về đến nhà, mẹ già thở phì phò ngồi lên sô pha, lớn tiếng nói:
"Mặc kệ như thế nào, mẹ không đồng ý không làm tiệc rượu! kết hôn, tiệc rượu cũng không làm, người ta sẽ nói cho không ra cái gì?"
Chu Lăng không kiên nhẫn:
"Mẹ mỗi ngày chỉ sợ người ta nói này nói nọ, con làm chuyện gì ám muội sao? Lại không phạm pháp, thậm chí cũng không làm chuyện gì trái vớí đạo đức xã hội, vậy người ta nói cái gì?"
"Đây là không phạm pháp, cũng không trái với đạo đức xã hội, mà là trái với
nhân tình!
Người ta làm tiệc rượu, người đi thì tặng lễ vật, cho nên con cũng phải làm tiệc rượu, để cho người ta có cơ hội đến để mà trả lễ nữa chứ.
Con không lên tiếng mà lặng lẽ kết hôn, rồi không may người ta biết được, sẽ nói cho không ra cái gì đến nha?"
"Mẹ chỉ là sợ người ta nói đến, con kết hôn là chuyện của của con, cũng không phải kết hôn để cho người ta xem. "
"Được rồi, Tiểu Lăng, "xem hai người nói đều bắt đầu bốc hỏa, ba già vội vàng nghe theo vợ "Mẹ con cũng chỉ vì tốt cho con, bà ấy mấy năm trước đều đi đám cưới của con nhà người ta, trong lòng chịu khổ sở, con hãy lui một bước, làm cho bà ấy vui vẻ một lần đi. "
Chu Lăng không vui ý, cô thật sự không nghĩ đến, phải bỏ ra mấy vạn, để mời người ta đến ăn cơm, lại còn làm cho chính mình mệt chết khiếp, có cái gì mà tốt.
Có nhiều tiền như vậy, không bằng cô mua mấy quyển sách, đi chơi một chuyến, đến nơi nào đó chơi vài ngày, không thì đi ra nước ngoài một chuyến.
Ai nha, cũng không biết làm vợ quân nhân còn có thể hay không được đi du lịch nước ngoài?
Như vậy mới có thể không mệt được, trước kia không có tiền để đi, bây giờ có tiền lại cũng không được đi a.
Bất quá lúc này cũng không phải thời điểm để nói chuyện này, còn không biết trước được, trong hôn nhân, có thể hay không xảy ra nhiều vấn đề nghiêm trọng rồi li hôn không, hơn nữa Trung Quốc lớn như vậy, không thì cô đến địa phương nào đó chơi cũng được.
Ngô Ngôn không ở lại phòng khách xem hai người cãi nhau, mà trực tiếp trở về phòng, trong tay cầm lấy hai quyển sổ tiết kiệm đi ra: "Mẹ, trong này có năm vạn, mẹ hãy cầm lấy để làm tiệc rượu. "
Tất cả mọi người đều sửng sốt. mẹ già đắc ý nhìn ánh mắt con gái, cười nói:
"Vẫn là Tiểu Ngôn ngoan, thật nghe lời. Bất quá tiền này cũng không cần đến, con hãy giữ lại để sau này mà dùng, trong nhà tuy rằng không có nhiều tiền, nhưng vẫn bỏ ra được mấy vạn để lo đại sự cho con gái".
"Mẹ, chỗ này con còn có nữa. "Ngô Ngôn cầm quyển sổ tiết kiệm khác, nhét vào trong tay Chu Lăng đang hờn dỗi bĩu môi.
"Tiểu Lăng, chỗ này có ba mươi hai vạn, cho em bảo quản, bất luận đi du lịch hay là chi tiêu cái gì khác, thì em hãy lấy tiền trong đây mà dùng".
Anh dừng lại, nói tiếp, "Anh nghỉ phép được một tháng, theo anh thì sắp xếp như thế này, chúng ta dùng nửa tháng để đi du lịch, còn ba mẹ vừa vặn ở nhà chuẩn bị tiệc rượu, chờ chúng ta trở về tổ chức, sau đó sẽ nghỉ ngơi vài ngày rồi mới về quân đội, mọi người thấy thế nào?"
Hai lão nhân đương nhiên là không có ý kiến gì, Chu Lăng tuy rằng vẫn không muốn làm tiệc rươụ, nhưng cũng không đành lòng bỏ ý tốt của Ngô Ngôn, trong lòng đành phải đáp ứng, lôi kéo anh trở về phòng lên mạng, tìm kiếm địa điểm du lịch.