Chương 370: Tôi có thể nhận được sự tin tưởng của cô khôn
g Dưới khói đen mù mịt, ngay cả đầu bếp cũng không dám tự tiện đi vào, mà Tạ Miên lại không có bất kỳ do dự, che khăn lông ướt liền xông vào trong phòng bếp Khoảng ba phút sau, cô ta bưng một cái bát lớn từ bên trong chạy ra, cô ta đem bát cháo gà còn đang bốc hơi nóng đặt ở trên bàn trà nhỏ, Tạ Miên lại bị sặc ho khan không ngừng.
Lâm Ngọc Linh cầm lấy tay cô ta, quả nhiên, trước kia tay Tạ Miên chính là chưa từng dính nước dương xuân thế nhưng ngón tay ngọc lúc này bị bỏng nổi lên mấy cái bọng nước lớn nhỏ, không chỉ là ảnh hưởng đến mỹ cảm, nhìn vào đều cảm thấy rất đau.
Lâm Ngọc Linh vội vàng ra lệnh quản gia đi lấy hòm thuốc, bất đắc dĩ nói, “Cô có phải đồ ngốc hay không, nóng như vậy không biết tìm cái gì lót vào hay sao?”
“Lúc ấy gấp quá, tôi quên mất” Tạ Miên rút tay trở về, tỏ ra sao cũng được cười một tiếng: “Tôi không có chuyện gì, bát quá cháo gà vẫn cứu vớt kịp thời, cô mau thừa dịp còn nóng uống đi!”
Nhìn ánh mắt Tạ Miên đầy kỳ vọng, Lâm Ngọc Linh mím môi đỏ mọng, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc.
Thấy cô không nhúc nhích, Tạ Miên vội vàng cầm chén lên múc cho Lâm Ngọc Linh t bát, kết quả ngón tay vừa mới đụng vào, liền đau tay run lên một cái, không thể gắng gượng cầm cái bát.
Lâm Ngọc Linh đưa tay nhận lấy nói: ‘Để đó tôi tự cầm được.”
Cô một chén cháo gà, ở Tạ Miên kỳ vọng mâu quang hạ, nàng vừa mới chuẩn bị uống vào, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay đem chén của nàng cho đoạt đi.
Chu Hoàng Anh trực tiếp bưng bát canh uống một hớp lớn, ngay cả nhai cũng không có liền trực tiếp nuốt xuống, sau đó lại trực tiếp phun vào trong thùng rác.
“Cô có biết Lâm Ngọc Linh bây giờ không thể ăn mặn không, Tạ Miên cô cố ý muốn muốn mưu sát có phải hay không!”
Chu Hoàng Anh đem bát nặng nề đặt ở trên bàn, lạnh lùng mở miệng nói.
Tạ Miên bị dọa sợ cả người run run một cái: “Thật xin lỗi, em… Em thật sự không lầu tiên em làm cái này, không nghĩ tới i vị sẽ kém như vậy.
“Không biết nấu thì đừng xung phong nhận việc, làm lãng phí thời gian của người!”
Chu Hoàng Anh nói mỗi một chữ mắt đều tràn đầy lệ khí cùng trách cứ.
Từ đầu tới cuối anh anh ấy không có nói nửa câu thô tục, nhưng tự thân mang khí thế làm cho Tạ Miên khóc.
Lâm Ngọc Linh không nhìn nổi, cô ôm lấy bả vai Tạ Miên, tức giận đối với Chu Hoàng Anh mạnh miện mắng: “Anh thật là quá đáng, cô ấy là bởi vì em mới bị thương, chẳng lẽ anh muốn mắng cả em sao?”
Chu Hoàng Anh giận trợn mắt nhìn nữ nhân trước mắt, môi mỏng khẽ giật muốn nói gì, nhưng lại sợ nói ra làm cô ấy thương tâm, cứng rắn buộc mình nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!