Chương 71: Đừng sợ
Lâm Ngọc Linh vội vàng nhận lấy, sắp phát thanh là một bài thơ hiện đại ca tụng mùa xuân, tên là Quên mất mùa xuân, Lâm Ngọc Linh chỉ đọc thôi cũng đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Cô đang nghiêm túc tập đọc diễn cảm, Mã Tô ngồi ngay bên cạnh cô, thường thường giải đáp nghỉ hoặc giúp cô, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Linh lại chưa từng dời đi Cô cứ như hoa đào đang nở rộ ngoài kia vậy, tươi đẹp đáng yêu, càng là nữ thần hoa đào duy nhất trong lòng Mã Tô.
“Đàn anh Tô?”
Chính vào lúc này, âm thanh dễ nghe kia của Lâm Ngọc Linh lại gọi tên anh.
Suy nghĩ của Mã Tô bị kéo về, bây giờ anh mới ý thức được bản thân lại thất thần.
“Đàn anh Tô, em cảm thấy trạng thái hôm nay của anh không ổn lắm, anh không sao chứ?”
“không sao”
Mã Tô cúi đầu, tóc mái dài che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ được cảm xúc phức tạp trong mắt: “Xin lỗi, lúc nãy anh đang nghĩ một số chuyện, em nói đi”
“Em đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì chúng ta bắt đầu phát thanh?”
Lâm Ngọc Linh nhìn Mã Tô nói, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng hưng phấn, cô thật sự rất quen thuộc với việc dẫn chương trình tin tức, lại thêm cô đúng là cực kỳ thích bài thơ này.
Mã Tô liếc nhìn thời gian: “Bây giờ bắt đầu đi “Không thành vấn đề”
Được Lâm Ngọc Linh đồng ý, hai người liền ngồi vào vị trí phát thanh, sau khi Mã Tô điều chỉnh micro rồi thử âm xong, bèn mở miệng nói: “Một buổi trưa mới lại bắt đầu rồi, hoan nghênh mọi người đến hẹn lại nghe tin tức phát thanh Hoa Mai, cái gọi là cánh hoa gấp gáp ban chiều, nhẹ nhàng hồng sắc rung đều gió lay”
“Bước chân của mùa xuân đã tới, hôm nay muốn đọc chính là một bài thơ về mùa xuân tên là Quên mất mùa xuân, người đọc Lâm Ngọc Linh”
Nói xong, Mã Tô liền đưa micro cho Lâm Ngọc Linh, tay Lâm Ngọc Linh cầm bài thơ, sắc mặt có hơi khẩn trương.
Mã Tô đột nhiên cúi người xuống, ghé lại gần tai Lâm Ngọc Linh, hơi thở ấm nóng phun ngay bên trái tai cô, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Đừng sợ”
Sống lưng Lâm Ngọc Linh cứng đờ, từng làm hành động này với cô chỉ có hai người đàn ông, một là Chu Hoàng Anh, và người thứ hai chính là Mã Tô.
Là Chu Hoàng Anh thì cô sẽ hoảng loạn khó xử, tim đập bình bịch, nhưng là Mã Tô thì lại không đến mức như vậy, cô không hề đỏ mặt, chỉ là nhiều hơn vài phần an tâm mà thôi.
Lâm Ngọc Linh nhếch lên một nụ cười nhẹ, kiên định mà gật đầu, sau đó cô lại cầm míic lên, điều chỉnh lại trạng thái của mình, bắt đầu đọc thơ. Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!