Chương 54: Bị anh trói chặt
Lâm Ngọc Linh ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt hiện lên một chút nhát gan và xấu hổ, nhưng lại không chút phản cảm nào.
“Em..” Lâm Ngọc Linh muốn nói gì đó, nhưng cô có chút xấu hổ.
Trong tận đáy lòng Chu Hoàng Anh đã xác định được câu trả lời rồi, trong lòng dường như đang phảng phất một tư vị không nói nên lời, dường như chỗ trống trong tim anh bao năm nay cuối cùng cũng được lấp đầy, anh rất vui sướng, nhưng anh lại không biết phải diễn đạt thế nào.
Bởi vì… đây là niềm vui sướng của tình yêu tràn ngập, anh keo kiệt không muốn chia sẻ cùng ai.
Nhìn thấy vẻ mặt rối rằm của Lâm Ngọc Linh không biết nên bày tỏ với Chu Hoàng Anh như thế nào, anh thở dài bất lực, không đành lòng buộc cô phải tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp đưa tay vào trong túi.
Một giây sau, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, chỉ cần chạm nhẹ ngón tay cái, chiếc hộp đã được mở ra, đồ vật bên trong làm chói mắt Lâm Ngọc Linh.
Vậy mà… đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Đầu óc Lâm Ngọc Linh choáng váng, cô đang được người ta cầu hôn sao?
Không đúng lắm, không phải nên quỳ một gối xuống để cầu hôn sao? Bây giờ cô vẫn đang bị Chu Hoàng Anh đặt trên ban công, đây là cái quái gì vậy?
Cô sững sờ nhìn Chu Hoàng Anh, dưới sự căng thẳng, lưỡi cô trở nên không linh hoạt: “Anh… anh… đây là..”
“Đây là một chiếc nhẫn kim cương” Chu Hoàng Anh trả lời rõ ràng từng chữ: “Trần Tuấn Anh nói răng nhãn đính hôn nên trịnh trọng một chút, số carat càng lớn thì càng tốt, nhưng thật đáng tiếc là anh về quá muộn, các cửa hàng trang sức gần đó đã đóng cửa nên anh chỉ có thể tùy tiện chọn một cái thôi”
Như vậy mà còn tùy tiện à?
Đôi mắt của Lâm Ngọc Linh sắp bị mù rồi “Nếu em thích thì đến lúc tổ chức đám cưới anh sẽ tìm người làm riêng cho em một chiếc khác có carat lớn hơn, còn chiếc nhẫn này nếu như em không chê thì hãy nhận đi”
Còn định đặt riêng cho cô?
Chiếc nhẫn này nhìn sơ qua chắc cũng có giá trị hơn trăm triệu, nếu còn lớn hơn nữa chẳng lẽ muốn làm một quả trứng chim bồ câu?
Lâm Ngọc Linh nói năng lộn xộn: “Em…không chê nó, nhưng mà em có thể không nhận nó chứ?” Cái này quá đắt.
Ngay sau khi cô vừa dứt lời, khuôn mặt của Chu Hoàng Anh đã tối sầm lại, sau đó trên ngón tay của Lâm Ngọc Linh bỗng nhận thấy có gì đó lành lạnh chạm vào.
Cô cúi đầu nhìn xuống…
Khá lắm, Chu Hoàng Anh trực tiếp đeo chiếc nhẫn vào tay cô.
“Nếu đã không chê thì phải nhận lấy”
Giọng nói bá đạo của anh truyền vào tai cô, anh đưa tay ôm eo của cô, giúp cô ra khỏi bệ cửa sổ.
Rốt cuộc thì cũng được an toàn, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng chân cô vẫn còn mềm nhũn, lúc này cô mới phát hiện mình bị dọa đến mức không thể đứng vững được.
Chu Hoàng Anh khí thế mạnh mẽ, ghé vào tai Lâm Ngọc Linh nhắc nhở một câu: “Em phải nhớ kỹ, cho dù như thế nào cũng không được phép tháo chiếc nhẫn này ra, biết chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!