Làm Mộ Sơ Tình cảm thấy kỳ quái chính là nhiệt độ không khí hiện tại thế nhưng đột nhiên hạ thấp, trở nên rất thấp rất thấp.
Có loại ảo giác trong nháy mắt đã bước vào mùa đông.
Mộ Sơ Tình cảm giác được một trận rét lạnh.
Cô nhìn sắc mặt Hoắc Bắc Cảng, thật sự lúc này muốn thối bao nhiêu liền có bấy nhiêu......
Hơn nữa, một khuôn mặt âm lãnh đáng sợ như thế, Mộ Sơ Tình còn tưởng rằng hắn muốn giết cô......
Mộ Sơ Tình giờ phút này, ở trên người hắn bỗng nhiên nghĩ tới một từ - Diêm Vương.
Hắn khủng bố như vậy liền giống như Diêm Vương.
Xảy ra chuyện gì. Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? Đắc tội với hắn chỗ nào?
Hoắc Bắc Cảng cầm di động của Mộ Sơ Tình, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, hắn chất vấn cô, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, "Mộ Sơ Tình, cô biết tôi gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại không?"
Mộ Sơ Tình phản xạ có điều kiện lắc đầu, "Không biết." Qua một lúc, cô cảm thấy không thích hợp, nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng, biểu cảm ngạc nhiên, "Anh gọi điện thoại cho tôi sao?"
Sao cô một cuộc cũng không thấy? Cũng không có âm thanh thông báo nhắc nhở.
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Mộ Sơ Tình phản ứng, làm Hoắc Bắc Cảng hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này, hắn cho rằng Mộ Sơ Tình không nghe điện thoại, đơn giản chính là không muốn chú ý đến hắn, cho nên cố ý không nghe điện thoại.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy người phụ nữ này vẻ mặt hồn nhiên như thế, Hoắc Bắc Cảng thật đúng là không thể nào tức giận được.
Hoắc Bắc Cảng lúc này mới cẩn thận nhìn nhìn di động của cô, phát hiện cô đúng là ngu ngốc, thế nhưng đem điện thoại chuyển sang chế độ không làm phiền.
Ha hả!
Cái người phụ nữ chết tiệt này!
Có biết hắn tìm không thấy cô, cái cảm giác dày vò như thế nào không?
Chiều nay hắn gọi cho Mộ Sơ Tình không biết bao nhiêu cuộc, chính là muốn kêu cô cùng nhau về nhà, kêu cô xuống bãi đỗ xe tìm hắn.
Chính là đều không có người nghe máy.
Vô luận Hoắc Bắc Cảng gọi Mộ Sơ Tình bao nhiêu cuộc, điện thoại Mộ Sơ Tình đều là trạng thái không người nghe, Hoắc Bắc Cảng ngay từ đầu chẳng những không phát giận, ngược lại là không nề hà phiền toái vẫn luôn gọi cho Mộ Sơ Tình.
Cuối cùng, 99+ cuộc điện thoại, Mộ Sơ Tình đều không có nghe một, Hoắc Bắc Cảng liền tức giận, ngay lúc đó hắn còn tưởng rằng Mộ Sơ Tình có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, bằng không vì cái gì lại không nhận điện thoại, hắn liền như kiến bò trên chảo nóng, không phải lần đầu tiên có cảm giác nôn nóng như thế, chính là, mỗi một lần lo lắng đều là Mộ Sơ Tình cho hắn.
Người phụ nữ này, giỏi, quả thật là rất giỏi!
Lúc sau, Hoắc Bắc Cảng trực tiếp lái xe đến dưới công ty, không nghĩ tới thấy được Mộ Sơ Tình.
Hoắc Bắc Cảng hiện tại nhìn biểu cảm ngốc nghếch của Mộ Sơ Tình đang nhìn chằm chằm hắn, thật là không có cách nào nổi giận.
Hoắc Bắc Cảng đem di động của Mộ Sơ Tình ném trả lại cho cô.
Mộ Sơ Tình tay mắt lanh lẹ tiếp được.
Ngay lúc này, cô nghe được Hoắc Bắc Cảng đổ ập xuống một mệnh lệnh: "Mộ Sơ Tình, sau này không cho phép không nghe điện thoại của tôi."
Mộ Sơ Tình hết chỗ nói rồi, lấy lại được di động, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Cảng, trong lòng nổi lên hàn ý, đột nhiên cười lạnh một câu: "Lời anh nói, tại sao tôi phải nghe?"
"Lời tôi nói, cô dám không nghe?"
Từ trước đến nay Hoắc Bắc Cảng chỉ toàn ra lệnh, ngữ khí chính là bá đạo như thế, một câu ép Mộ Sơ Tình không có cách nào không đi vào khuôn khổ.
Mộ Sơ Tình quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, bắt đầu lôi chuyện cũ, đem chuyện lúc trước cô mới có di động, Hoắc Bắc Cảng đối với cô nói những lời đả thương người ra, nói một lần.
Cô hiện tại còn nhớ rõ bản thân giống như lúc trước bị Hoắc Bắc Cảng bóp cổ, chính là đau lòng.
"Vậy xin hỏi đại thiếu gia anh còn nhớ rõ chuyện lúc trước, anh ra lệnh cho tôi không được điện thoại cho anh sao?"