Mộ Sơ Tình hiện tại đang nổi giận, sức lực toàn thân hội tụ đều bộc lộ ra, động tay động chân một chút thôi, cái đồ kia khẳng định sẽ bị phá tan.
Cô không muốn đem cả tòa cao ốc này đều phá hủy, cho nên nhớ tới câu nói lần trước tiến sĩ nói với cô. Mộ Sơ Tình muốn thử cái câu niệm chú kia có phải là linh nghiệm hay không, niệm một câu liền có thể tiêu trừ được sức mạnh trên người mình.
Cứ như vậy làm trò trước mặt Hoắc Bắc Cảng, nhẩm một câu: "Tôi rất xấu, nhưng tôi rất ôn nhu."
"......" Hoắc Bắc Cảng trầm mặc hai giây, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên sải cặp chân dài đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Mộ Sơ Tình, hắn duỗi tay đi xác định nhiệt độ cơ thể Mộ Sơ Tình một chút, thật nghiêm túc khẳng định: "Mộ Sơ Tình, cô phát sốt?"
Mộ Sơ Tình: "......"
"Cô quả thật là rất xấu, nhưng mà cô một chút đều không ôn nhu."
Mẹ nó một bàn dùng đá cẩm thạch làm ra, tảng đá đều có thể đánh thành hai nửa, người phụ nữ này còn có thể coi là ôn nhu sao?
May là hắn mới có thể chịu được cái này, đây đổi lại là người đàn ông khác đã sớm bị dọa cho chạy sút quần rồi.
Hắn làm sao lại cao hứng như thế? Hơn nữa người phụ nữ bạo lực như thế, trừ bỏ hắn ai còn muốn hả. Cũng là chính hắn không có mắt nhìn như thế, bản thân lại muốn.
Mộ Sơ Tình bị Hoắc Bắc Cảng nói làm bạo phát tính tình, một nắm tay liền hướng trên người hắn đánh qua.
"...... Hoắc Bắc Cảng! Tôi đấm chết anh!!!!"
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Hắn thế nhưng không có bị đánh bay?
Vì sao mỗi lần hắn chuẩn bị tốt để bị đánh bay, đều không thể làm hắn bay lên chứ?
Mộ Sơ Tình đặc biệt hối hận, vừa rồi niệm cái câu thần chú kia quá sớm, bây giờ năng lượng đều đã tiêu tan hết mất.
Mộ Sơ Tình còn tiếp tục duỗi tay, đánh Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng bực bội, lấy chồng về là để cho cô đánh sao? Cái vật nhỏ phiền phức này.
Hắn bất chấp tất cả, bá đạo duỗi tay ra kiềm chế hai tay Mộ Sơ Tình.
Mộ Sơ Tình không cách nào dùng sức, chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn bắt lấy, cô muốn giãy thoát, cho nên chen chân vào muốn đem hắn đá cho vài cái, làm hắn buông tay.
Liền như thế một....
Hai người song song vồ hụt, lúc Mộ Sơ Tình sắp ngã nhào trên mặt đất, Hoắc Bắc Cảng tay mắt lanh lẹ, gắt gao ôm hông Mộ Sơ Tình, nhanh chóng xoay tròn một vòng, làm vị trí của mình và Mộ Sơ Tình thay đổi cho nhau.
Tốc độ đặc biệt nhanh, hắn căn bản là chưa kịp suy nghĩ, chính là phản ứng bản năng bảo vệ Mộ Sơ Tình.
Hai người nhanh chóng thay đổi vị trí, "Thịch" một tiếng ngã ra trên mặt đất.
Mộ Sơ Tình trong lòng còn sợ hãi, tim đập rất nhanh, hô hấp cũng không thông thuận, cô không có cảm giác được một chút đau đớn nào bởi vì dưới thân cô có đệm thịt.
Hoắc Bắc Cảng thế nhưng ở tình thế nguy hiểm vừa rồi, theo bản năng liền đổi vị trí với cô, hắn ngã ở trên mặt đất, cô ngã ở trên người hắn.
Hơn nữa Hoắc Bắc Cảng như là sợ cô xảy ra chuyện, gắt gao ôm chặt lấy cô.
Bởi vì Hoắc Bắc Cảng bảo vệ cô, làm đệm thịt cho cô, cho nên Mộ Sơ Tình không có việc gì, ngược lại là Hoắc Bắc Cảng ở dưới thân cô, trực tiếp ngã ở trên mặt đất, hơn nữa thân thể của cô cũng ngã ở trên người hắn, không biết hắn xảy ra chuyện gì.
"Có đau hay không?"
Ánh mắt Mộ Sơ Tình đặc biệt cảm động nhìn Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng không có chú ý tới ánh mắt của cô, nhíu mày sau đó liền kiểm tra trên người cô xem có bị tổn thương chỗ nào hay không, xem vừa rồi có bị trầy da chảy máu gì hay không.
Cái người phụ nữ này làn da vừa trắng lại vừa lại non mềm, bị trầy một chút da thôi đều sẽ rất nghiêm trọng, mất mấy ngày mới có thể đỡ.
Nếu như thực sự có miệng vết thương, có thể là sẽ đau rát chết cô.
"Đầu có bị làm sao không?" thanh âm Hoắc Bắc Cảng ôn nhu, hắn kiểm tra rồi, trên người cô không có bất kỳ chỗ nào bị trầy da, cho nên liền xem đầu của cô.