Giống như hiện tại Mộ Sơ Tình xách chiếc túi xách nhỏ này vậy, chính là hàng cao cấp của nước ngoài, xỉ, giá đến mấy trăm vạn, bất quá đây là kiểu cũ, bởi vì sau này lớn rồi cô cũng không còn như lúc trước, có thể thoải mái xách nó ra ngoài, cho nên Mộ Sơ Tình không có xài mấy chiếc túi xách này, đêm nay sốt ruột chạy ra ngoài cho nên vơ vội điện thoại ví tiền rồi chạy đi.
Bởi vì chiếc túi xách này là Hoắc Bắc Cảng tặng khi cô đang học cao trung. Cô lại chẳng hiểu biết gì về những thứ này, ở trong mắt Mộ Sơ Tình, cái túi xách này quý giá cũng khoảng mấy ngàn đi.
Tuy rằng túi xách rất nhanh lỗi mốt, kiểu cũ sẽ không thịnh hành nữa, nhưng Mộ Sơ Tình không vứt đi được, hết thảy mọi thứ về người kia cô đều luyến tiếc ném bỏ, vẫn luôn cất giữ rất kỹ, không chỉ là trong trí nhớ của cô, càng là tùy thời tùy chỗ.
Chiếc túi trên người Mộ Sơ Tình là kiểu dáng của nhiều năm trước là không sai, chính là bộ quần áo trên người cô này, cũng không phải là kiểu cũ ra từ vài năm trước, đây là hàng cao cấp của quý mới, hai tuần nữa mới tung ra thị trường cũng đã vận chuyển bằng đường hàng không đến nhà cô, không chỉ là bộ đồ này trên người cô, còn có đủ loại quần áo.
Đều là Hoắc Bắc Cảng mua, Hoắc Bắc Cảng mua sau đó trực tiếp sai người giúp việc nhét vào trong tủ quần áo của cô.
Mộ Sơ Tình cũng đã đi tìm Hoắc Bắc Cảng tranh luận, vì cái gì lại đi mua quần áo cho cô? Người nọ đúng lý hợp tình nói, cô gả cho tôi rồi, cô còn mặc mấy cái quần áo quê mùa rẻ tiền của cô, người khác lại tưởng rằng tôi ngược đãi vợ mình. Cho nên nhất định phải mặc quần áo hắn mua, tránh làm hắn mất mặt!
Mộ Sơ Tình nhìn mấy món quần áo đó, nghĩ thầm, cô đối tốt với chính mình, cũng sẽ không mất đi đâu, bằng không làm gì có một người đàn ông không thích mình lại chịu vì mình tiêu rất nhiều tiền. Số quần áo này, nhiều lắm quý lắm thì cũng vài vạn thôi, cũng không mắc lắm.
Nếu như cô biết đống quần áo này rẻ nhất cũng mấy chục vạn một, cũng chẳng biết cô đã khóc đến chết ở nơi nào rồi.
......
Mộ Sơ Tình hiện tại không định nói về chuyện này với Mộ Oanh Oanh, hôn nhân của cô vốn dĩ không hạnh phúc, cũng không cần thiết vì mặt mũi mà phải xây dựng ra một bầu không khí hạnh phúc.
Cô không phản ứng lại cái đề tài kia, tự mình dời đề tài, lạnh một khuôn mặt hỏi Mộ Oanh Oanh: "Nói đi, giải thích một chút, cô nói với tôi chuyện kia là có ý gì?"
Mộ Oanh Oanh nghe không rõ, "Ý gì là ý gì?"
Mộ Sơ Tình trừng mắt lườm cô ta một, cảnh giác, "Không phải cô nói với tôi cái chết của ba mẹ tôi không đơn giản như là tôi nghĩ, còn có nguyên nhân khác sao? Không phải cô lừa gạt tôi đó chứ?"
Mộ Oanh Oanh bỗng nhiên phản ứng lại, thay đổi sắc mặt, thiếu chút nữa liền lộ tẩy, cô ta hắc hắc cười hai tiếng, "Chị, tôi nào dám, tôi nói với chị, chính là chuyện thật."
Mộ Sơ Tình thở dài một hơi, tâm tư bực bội, "Vậy cô giải thích rõ ràng cho tôi, chuyện đó là như thế nào?"
Mộ Oanh Oanh há miệng thở dốc, trực tiếp giải thích với Mộ Sơ Tình, "Là thế này, đại khái là 5 năm trước, tôi nghe được ba mẹ tôi nói chuyện, nói chiếc xe ba mẹ cô ngồi, bị người động tay động chân, không phải cố ý đâm vào gốc cây, mà là bởi vì chiếc xe bị hỏng phanh, không cách nào có thể phanh gấp, cho nên mới bị mất lái đâm vào gốc cây."
Vốn dĩ Mộ Oanh Oanh vẫn nghĩ đây là một bí mật, sau này có thể dùng nó uy hiếp Mộ Sơ Tình. Cô ta vẫn luôn giấu ở trong lòng, định chờ đến sau này lúc cần dùng gấp sẽ nói ra, bất quá hiện tại nhìn dáng vẻ của Mộ Sơ Tình, nếu không nói ra phỏng chừng sẽ bị cô bóp chết mất.