Giang Thừa vừa nghe tổng giám đốc nói xong liền ngây ngốc, "Tổng giám đốc à, anh không thể đối xử với phụ nữ như vậy được, người ta tốt xấu gì cũng là vợ anh, anh còn ăn vụng ở trước mặt người ta như vậy, anh đối xử với phu nhân như vậy sao?"
"Bớt nói nhảm đi, cậu nhanh để cô ấy vào đi." Hoắc Bắc Cảng không nhiều lời vô ích, cúp máy, rồi hắn mới nhìn sang Cung Tâm Quân.
Cung Tâm Quân nhìn thấy ánh mắt sắc bén đó liền sợ hãi, cầm lấy hộp giữ ấm định rời đi, "Anh Bắc Cảng, nếu như hôm nay anh không rảnh, vậy thì lần sau em lại tới thăm anh."
Hoắc Bắc Cảng đột nhiên kêu cô ta lại, "Cái đó, Cung Tâm Quân đúng không? Cô không cần đi, đột nhiên tôi cảm thấy đói bụng. Không phải là đem cơm cho tôi sao, vậy cô lại sofa bên kia ngồi đi, rồi từ từ dọn cơm với đồ ăn ra cho tôi."
Cung Tâm Quân thấy Hoắc Bắc Cảng đối với mình ôn nhu như thế, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp tiếp thu, cô ta ngây ngốc đứng đó, "Anh Bắc Cảng, vừa rồi anh nói, ý là anh đồng ý ăn cơm em làm sao?"
Hoắc Bắc Cảng gật đầu một nhưng lại không nói gì, trong đầu Cung Tâm Quân này đã suy diễn ra đủ loại tình huống, nghĩ đến chính là, Hoắc Bắc Cảng hắn như thế này, nhìn dáng vẻ đã để tâm tới cô ta, cũng không phải là không có cảm giác với mình.
Ngược lại, không chừng đã coi trọng cô ta, có cảm giác với cô ta cho nên luyến tiếc để cô ta rời đi, nên mới kêu cô ta lại sofa bên cạnh ngồi.
Hai người liền có nhiều cơ hội có thể ở chung một chỗ hơn.
Cơ hội này tới không dễ, Cung Tâm Quân nhanh chóng cầm hộp giữ ấm đi tới sofa ngồi xuống. Bắt đầu mở hộp cơm ra, dọn thức ăn cho hắn.
......
Hoắc Bắc Cảng nghiêm trang ngồi ở bàn làm việc bắt đầu công tác.
Mộ Sơ Tình vừa vào phòng liền thấy được hình ảnh một cặp trai tài gái sắc như thế, thật đúng là chỉ ham thích người bên cạnh, thích uyên ương chứ không thích thần tiên!
Hoắc Bắc Cảng ở một bên nghiêm túc làm việc, Cung Tâm Quân lại ở bên cạnh bày thức ăn ra cho hắn.
Xem ra Hoắc Bắc Cảng đã có cảm giác với cô ta, thậm chí đã thích cô ta rồi, chắc là thế rồi đúng không.
Đều đã quang minh chính đại ở trong phòng làm việc, chờ một chút có phải còn muốn miệng đối miệng đút nhau ăn cơm có phải không.
Hoắc Bắc Cảng quả thực chính là lưu manh mặt người dạ, một đứa con gái 18 tuổi cũng không muốn buông tha.
Quả thực chính là đồ cặn bã!
Mộ Sơ Tình vừa định phát hỏa, chính là lại nghĩ đến bản thân căn bản là không có bất cứ lý do gì để phát hỏa, có liên quan gì đến cô, cô là gì của hắn, cho dù cô là vợ hắn cũng chỉ là xưng hô bên ngoài, cho nên ở sau lưng người ta thích tán gái như thế nào thì làm như thế đó.
Hiện tại đều đã mang nhau đến văn phòng, phỏng chừng qua mấy ngày càn rỡ, có khi lại về nhà mang nhau lên giường.
Ngày hôm qua hắn còn nghiêm trang nói sau này sẽ hoà thuận chung sống, đây là hoà thuận chung sống theo như lời hắn nói sao, xoay lưng lại liền tìm một cô nàng trẻ trung tới chọc tức cô.
Cái vẻ mặt đó của Hoắc Bắc Cảng quả thật là...!
May mắn là ngày hôm qua không có để cho hắn làm, không có sập bẫy của hắn, không có động tâm với hắn.
Mộ Sơ Tình phát hoả thật sự rất nghiêm trọng, bản báo cáo trong tay cứ như vậy bay cái vèo đến trên bàn của Hoắc Bắc Cảng, khoảng cách giữa Mộ Sơ Tình và Hoắc Bắc Cảng có hơi xa, cô sợ bản thân đứng gần hắn quá, cô sẽ nhịn không được mà nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Ngữ khí của Mộ Sơ Tình đặc biệt ác liệt.
"Tổng giám đốc, đây là báo cáo tài vụ tháng này, anh xem coi có vấn đề gì không, có vấn đề thì anh tự sửa đi, không có vấn đề gì thì tôi đi đây."
Hoắc Bắc Cảng: "......"
Vào ngay lúc không khí giữa hai người lâm vào cục diện bế tắc, Cung Tâm Quân ở một bên đột nhiên ngọt ngào kêu Hoắc Bắc Cảng: "Anh Bắc Cảng, em đã bày xong thức ăn giúp anh rồi, anh nhanh đến thử đi, để lát nữa nguội mất sẽ không ngon."