Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Thần Bí Full

CHƯƠNG 207: ANH ĐỪNG NÊN TRÊU CHỌC CÔ ẤY

Cố Hàm Yên cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu và nghe thấy những gì.

Tô Ánh Nguyệt cũng không ngờ Cố Hàm Yên lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên trên gương mặt Cố Hàm Yên cũng không thua kém gì cô, hình như cô ta cũng không ngờ đúng lúc này cô lại mở cửa ra.

Chẳng mấy chốc Tô Ánh Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh và thản nhiên nói: “Sao cô lại ở đây?”

Cố Hàm Yên chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng của Bùi Chính Thành vang lên từ dưới lầu: “Hàm Yên, bọn họ có ở trong phòng làm việc không?”

Bất chợt, gương mặt của Cố Hàm Yên liền tươi cười rạng rỡ, cất giọng ra chiều thân thiết: “Tôi đến cùng Chính Thành để chúc mừng cô ra viện.”

Tô Ánh Nguyệt vẫn giữ nguyên nét mặt, gạt cô ta sang bên cạnh rồi đi xuống lầu.

Những gì Cố Hàm Yên nói, cô sẽ không tin dù một lời.

Vừa xuống lầu cô liền bắt gặp Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành quan sát cô một chút nhưng vẫn không nhận ra Tô Ánh Nguyệt có chỗ nào khác lạ, anh hỏi thăm: “Em thấy thế nào rồi?”

Trong giọng nói của anh lộ rõ sự quan tâm, Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Em không sao, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt.”

Nói xong cô liền đi vào bếp rót nước uống.

Kết quả, Bùi Chính Thành cũng đi vào theo.

Tô Ánh Nguyệt cũng tiện thể rót cho anh ta một ly, Bùi Chính Thành vội vàng đón lấy bằng hai tay, cười híp mắt nhìn cô, biểu cảm đó của anh ta y chang một tên nịnh bợ.

Tô Ánh Nguyệt lừ mắt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

Nói xong, cô cũng thấy giật mình bởi cảm thấy giọng điệu của mình giống với giọng của Trần Minh Tân khi cô lên tìm anh.

Nguyên nhân là vì ở chung với nhau lâu sao?

Thói quen, hành vi, giọng nói đều giống nhau một cách khó hiểu.

Tô Ánh Nguyệt hơi thất thần, cô lơ đễnh uống nước rồi quay sang nói với Bùi Chính Thành đang ngượng nghịu: “Có chuyện gì anh cứ nói đi.”

Bùi Chính Thành hơi ngửa người ra sau và thản nhiên nói: “Sao em và Minh Tân giống nhau vậy, nói chuyện lạnh lùng quá.”

Dù biết những lời này của anh ta là nhằm che đi sự ngượng ngùng, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không dằn lòng được, cô sa sầm nói: “Anh không nói thì thôi.”

Bùi Chính Thành thấy Tô Ánh Nguyệt đang định bỏ ra ngoài liền vội vã mở miệng: “Đợi đã, để anh nói, em gọi điện thoại kêu An Hạ đến đây đi, chẳng phải cô ấy là bạn thân của em sao, dù gì hôm nay cũng là ngày em ra viện, cũng phải chúc mừng chứ.”

“Cho nên anh dẫn Cố Hàm Yên đến để chúc mừng em sao?” Quỷ còn biết là Cố Hàm Yên không hề thật lòng muốn đến chúc mừng cô.

Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên quen nhau cũng đã lâu nên anh ta thừa biết ý đồ của Cố Hàm Yên đối với Trần Minh Tân.

Trước kia anh ta cũng từng có ý định tác hợp Cố Hàm Yên và Trần Minh Tân, nhưng từ khi thấy Trần Minh Tân dành hết tâm tư cho Tô Ánh Nguyệt thì cũng đã bỏ ý nghĩ này.

Tuy anh ta cũng thuộc dạng cậu ấm con nhà giàu nhưng lại không phải phải cái loại chơi bời lêu lổng, trong đầu toàn là những suy nghĩ cặn bã như Phan Viết Huy.

Cố Hàm Yên không thể thật lòng đến chúc mừng cho Tô Ánh Nguyệt, anh ta cũng thừa biết chuyện ấy, và anh ta cũng hiểu phụ nữ đều thích giở những chiêu trò vô thưởng vô phạt cho nên không từ chối lời đề nghị của Cố Hàm Yên.

Huống chi, anh ta còn có mục đích khác.

Kể từ đợt trước khi tiễn An Hạ về nhà, cô đã lơ anh ta đến tận bây giờ bởi anh ta đã phóng xe bạt mạng trên đường.

Anh đằng hắng hai tiếng rồi nói: “Mọi người đều là bạn bè cả mà…”

Tô Ánh Nguyệt cười khẩy: “Cô ta là bạn anh chứ không phải bạn của em.”

Bùi Chính Thành lúng túng khịt mũi một cái, tuy có nhiều lúc Tô Ánh Nguyệt nói rất thẳng, nhưng anh thật sự thích tính cách ấy của cô, và quan trọng ở chỗ cô là bạn thân của An Hạ!

“An Hạ là bạn thân của em mà em không gọi cô ấy đến sao?”

“Bạn thân của em, em gọi hay không gọi là chuyện của em, từ lúc nào đến lượt anh Bùi đây quyết định vậy?”

Tô Ánh Nguyệt nheo mắt, ánh mắt của cô trở nên sắc bén hơn, hơn nữa vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn nên sắc mặt còn hơi trắng bệch, giọng điệu cùng sắc mặt ấy khiến người ta cảm thấy cô hơi hung dữ.

Bùi Chính Thành khẽ rùng mình.

Anh ta chưa kịp mở miệng nói thêm gì thì Tô Ánh Nguyệt đã nghiêm mặt nói: “Bùi Chính Thành, mặc dù công ty của anh không lớn nhưng em biết nền tảng gia đình anh rất tốt, em không biết anh thật lòng với An Hạ cỡ nào nhưng cô ấy sinh ra trong một gia đình bình thường, cho dù sau này không giàu sang phú quý nhưng chí ít cũng sẽ sống một cuộc sống giản đơn, hạnh phúc hơn em và anh, cho nên anh đừng trêu chọc cô ấy nữa.”

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên nói một hơi như vậy khiến Bùi Chính Thành sững sờ, không biết là anh ta có nghe lọt được chữ nào không?

Bùi Chính Thành im lặng trong chốc lát rồi nói: “Sao em biết được anh không thật lòng?”

“Cho dù anh thật lòng đi nữa thì liệu gia đình anh có thể chấp nhận An Hạ không? Chuyện đó anh hiểu rõ hơn em mà, những người sinh ra trong gia đình giống như các anh chưa bao giờ được làm chủ hôn nhân của mình, cho dù anh có thể thuyết phục người nhà nhưng việc đó sẽ kéo dài bao lâu? Hơn nữa, trong quá trình thuyết phục người nhà đồng ý liệu anh có thể bảo đảm An Hạ sẽ không bị tổn thương không? Bùi Chính Thành, anh hãy bỏ ý nghĩ đó sớm đi thì hơn.”

Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ không hề có ý định nhúng tay vào chuyện giữa Bùi Chính Thành và An Hạ, mọi người đều đã trưởng thành, biết tự suy nghĩ, phân rõ nặng nhẹ.

Nhưng hành động hôm nay của Bùi Chính Thành khiến cô có cảm giác rằng anh ta thật sự để ý An Hạ.

Một cậu ấm đào hoa, tướng mạo đường hoàng, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai mà còn là một người có năng lực, nếu thật sự muốn theo đuổi một cô gái mới hai mươi tuổi đầu thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ, nếu cô không sinh ra ở nhà họ Tô, nếu cô không quen biết Trần Minh Tân trước thì khi Bùi Chính Thành thật lòng theo đuổi cô, có khi cũng đổ.

Dĩ nhiên là cô cũng mong An Hạ có thể hạnh phúc, nhưng An Hạ rất quan trọng đối với cô.

Giống như cha mẹ đối với con cái vậy, mặc dù biết trên đường đời, con mình phải tự thân bước đi nhưng vẫn mong rằng có thể truyền lại tất cả kinh nghiệm và năng lực mà mình đã tích lũy suốt một đời cho con cái, chỉ mong rằng con mình có thể đi nhanh hơn, có thể thuận buồm xuôi gió hơn.

Sắc mặt của Bùi Chính Thành dần sa sầm.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận