CHƯƠNG 212: NGƯỜI PHỤ NỮ MẶC ÁO MÀU ĐEN
Giọng nói không lớn lắm, nhưng vừa vặn lúc này toàn bộ lễ đường đang yên lặng thế nên một tiếng “Khoan đã” vang rõ khắp lễ đường.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ mặc đồ đen, từ cửa lễ đường sải bước đến, giống như là đang vội về chịu tang.
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, hôn lễ của nhà họ Huỳnh lại có người dám đến phá đám.
Nhưng khi mọi người quay đầu nhìn lại phát hiện chỉ có một người phụ nữ này thì cảm thấy đám cưới này không phá được rồi.
Người đầu tiên phản ứng lại là bà Huỳnh.
“Còn ngẩn ra đó làm gì! Có khách đến mà còn không mời cô ta ngồi xuống à?”
Bà Huỳnh và Huỳnh Thư Triết cũng là liên hôn thế gia, trên người bà ta toát lên vẻ ung dung, cao quý tự nhiên mà thành của gia tộc quyền quý.
Tuy bây giờ bà Huỳnh không hài lòng Tô Yến Nhi lắm, nhưng cuối cùng vẫn là vì dính dáng quá nhiều mà lựa chọn thỏa hiệp.
Bà ta vừa mở miệng thì trong đám người đã vang lên tiếng bàn tán không ngừng.
Bà Huỳnh vừa nói xong, vệ sĩ đã bước lên trước chặn người phụ nữ mặc áo đen lại.
Kết quả người phụ nữ áo đến giống như nổi điên giãy dụa chạy lên sân khấu tóm chặt Tô Yến Nhi.
Cô ta nhìn Tô Yến Nhi, mặt dữ tợn: “Nếu không phải tại mày thì em gái tao sẽ không thê thảm như thế! Đều là do mày hại cả!”
Em gái?
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới trong nhật ký của Từ Du Nhiên mà cô đã xem lúc trước có viết, Từ Du Nhiên là được một tay chị ruột nuôi lớn.
Chẳng lẽ người phụ nữ này là chị gái của Từ Du Nhiên?
Hôm nay tất cả mọi người có chức có quyền của thành phố đều có mặt ở đây, lúc này Tô Yến Nhi chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.
Cô ta lớn thế này rồi cũng chưa từng mất mặt như thế.
Tô Yến Nhi bị người phụ nữ mặc áo đen kéo cánh tay, cô ta nhịn cơn giận đang cuồn cuộn trong lòng, cố gắng ép bản thân ôn hòa: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.”
Tô Yến Nhi nói xong thì quay đầu về phía Huỳnh Tiến Dương vẫn luôn yên lặng đứng ở bên cạnh, ánh mắt cầu xin.
Ánh mắt Huỳnh Tiến Dương nhìn về phía Tô Yến Nhi không còn dịu dàng như trước, mà trên mặt anh ta mang theo vẻ châm chọc.
Người phụ nữ mặc áo đen cười lạnh lùng, đột nhiên cô ta kéo Tô Yến Nhi đến trước mặt, giơ tay bóp chặt cằm Tô Yến Nhi nói: “Chính là người phụ nữ này bốn năm trước đã uy hiếp đứa em gái tội nghiệp của tôi, mưu hại người khác sảy thai, khiến em gái tôi luôn sống trong hối hận, đã vậy còn xúi giục mẹ ruột của cô ta ra tay độc ác với em gái của tôi. Nhưng mà nực cười là mẹ ruột của mình hôm qua mới bị tòa tuyên án mà hôm nay cô ta đã vui vẻ gả cho người khác. Người phụ nữ máu lạnh vô tình, trong lòng tràn đầy toan tính độc ác như vậy mà nhà họ Huỳnh có thể chấp nhận cô ta làm mợ chủ được sao?”
“Chắc chắn các người không biết cô ta đã uy hiếp em gái tôi đi mưu hại người nào nhỉ?” Nụ cười trên gương mặt của người phụ nữ yên lặng kia đột nhiên thay đổi, cô ta giơ tay ra chỉ về phía Tô Ánh Nguyệt nói: “Chính là em họ của cô ta, Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Ánh Nguyệt nghe được người phụ nữ mặc đồ đen nói đến tên mình thì trong lòng cả kinh.
Lúc này, Tô Thành từ nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt đứng lên hét lớn: “Con ngây ra đó làm gì?”
Các vệ sĩ thấy người phụ nữ áo đen đó đang khống chế Tô Yến Nhi thì lo lắng không dám động, lúc này nghe Tô Thành hét lên như thế mới phản ứng lại, vội vàng xông lên dẫn người phụ nữ mặc áo đen đi.
Từ khi người phụ nữ mặc áo đen xông vào lễ đường đến khi bị dẫn ra ngoài, không tới mười phút.
Thế nhưng mấy câu nói của cô ta giống như bom nổ “ầm ầm” trong lòng mọi người có mặt ở đây.
Người phụ nữ mặc đồ đen kia trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt hơi phức tạp.
Tô Ánh Nguyệt thu tầm mắt lại, sau đó thấy Tô Yến Nhi đang nhìn mình chằm chằm, vẻ oán hận.
Tô Yến Nhi cho là cô đã tìm chị của Từ Du Nhiên đến sao?
Nhắc tới cũng thấy lạ, lúc mở phiên tòa cũng không nhìn thấy chị của Từ Du Nhiên, cô ta sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện sao nhất định đợi đúng đến hôn lễ của Tô Yến Nhi mới xuất hiện chứ?
Chỉ là vì muốn phá hoại hôn lễ của Tô Yến Nhi, hay là nói vì muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Từ Du Nhiên, nhân cơ hội này làm sáng tỏ chuyện Tô Yến Nhi mưu hại cô năm đó?
Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của Tô Ánh Nguyệt, còn rốt cuộc sự thật như thế nào, cũng chỉ có bản thân chị ruột của Từ Du Nhiên mới biết.
Chỉ có điều chị của Từ Du Nhiên làm ầm ĩ trắng trợn như vậy, người nhà họ Huỳnh và họ Tô sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
Dù sao cô ta cũng đã làm mất hết thể diện của hai gia tộc Huỳnh, Tô rồi.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tô Ánh Nguyệt căng thẳng, cô còn chưa có động tác gì thì Trần Minh Tân ngồi bên cạnh đã đưa tay đè lại.
Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sâu thẩm của Trần Minh Tân, anh lặng lẽ lắc đầu với cô: “Cô ta không phải là chị của Từ Du Nhiên.”
Tô Ánh Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ vẻ mặt nghi ngờ: “Sao có thể chứ?”
Mà Trần Minh Tân đã không mở miệng nói chuyện nữa.
***
Sau khi người phụ nữ mặc áo đen bị dẫn đi, hôn lễ vẫn tiếp tục.
Chỉ có điều, ánh mắt nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt của những vị khách đang ngồi ở đây đã khác trước.
Vốn dĩ dung mạo của Tô Ánh Nguyệt rất xinh đẹp, chỉ có điều bởi vì chuyện sảy thai năm đó đã khiến rất nhiều con cháu nhà giàu chùn bước.
Mà lời nói của người phụ nữ mặc đồ đen lúc nãy đã dấy lên làn sóng trong lòng đám con nhà giàu đang tham dự hôn lễ.
Đợi sau khi kết thúc hôn lễ, lúc bắt đầu lên món ăn thì đã có người tiến đến bắt chuyện với cô.
“Cô Tô, tôi là …của tập đoàn S.”
Những lời mở đầu như vậy khiến Tô Ánh Nguyệt nghe đến nỗi hơi phiền lòng.
Kể từ khi người đàn ông đầu tiên lờ đi sự có mặt của anh bên cạnh Tô Ánh Nguyệt mà tiến tới bắt chuyện với cô thì sắc mặt anh đã sa sầm.
Người này đã là người thứ năm.
Bàn tay cầm ly rượu của Trần Minh Tân siết chặt, giống như muốn bóp nát nó.
Anh tiến lên ngăn cản tầm mắt của người đàn ông kia: “Xin chào, anh là anh Lâm của tập đoàn S phải không? Ngưỡng mộ đã lâu, chúng ta uống một ly nào.”
Anh nói xong thì ngửa đầu một hơi uống sạch rượu trong ly.
Mà anh Lâm của tập đoàn S kia không biết từ đâu nhô ra một người đàn ông tuấn tú, cứng rắn uống cạn ly rượu.
Người tham gia bữa tiệc không giàu thì cũng quý, cho dù đối phương chỉ là một khuôn mặt xa lạ nhưng anh ta cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Sau khi Trần Minh Tân mặt không cảm xúc nhìn anh chàng họ Lâm kia uống sạch ly rượu, thì anh lại lấy tiếp một ly rượu trong khay từ nhân viên phục vụ đi ngang qua.
Lúc uống rượu, vị họ Lâm kia qua ly rượu nhìn thấy Trần Minh Tân quay sang nói với Tô Ánh Nguyệt: “Vết thương của em còn chưa khỏi, em về trước được không? Anh sẽ gọi điện cho Nam Sơn để cậu ta đưa em về.”
Tô Ánh Nguyệt chú ý tới, anh dùng là câu hỏi, trong lòng hơi gợn sóng, hỏi anh: “Anh không về sao?”
Cánh tay của Trần Minh Tân đặt trên vai cô khẽ nhéo: “Nếu em không muốn về thì đi sang bên cạnh chờ anh một lúc.”
“Dạ thôi, em về trước đây.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!