CHƯƠNG 230: RÕ RÀNG LÀ CON GÁI CỦA ANH MỚI ĐÚNG
Huỳnh Tiến Dương quay đầu nhìn cô ta, sắc mặt âm trầm.
Lãnh đạm lên tiếng: “Tới đây.”
“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt bọn họ có làm gì anh hay không…” Tô Yến Nhi vừa nói vừa đưa tay sờ soạng ở trên người anh ta, sợ anh ta lại bị thương ở chỗ nào.
Nghe thấy cô ta nhắc đến Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân, sắc mặt Huỳnh Tiến Dương lại càng thêm âm trầm: “Tôi không sao.”
Anh ta đưa tay đẩy Tô Yến Nhi ra, ngồi thẳng người lên, trong giọng nói mang theo một cỗ tàn nhẫn: “Chuyện này, tôi sẽ không từ bỏ như thế đâu.”
“Trần Minh Tân khiến anh bị thương nặng như vậy nhất định không thể tha cho bọn họ được!”
Trong lòng Tô Yến Nhi đối với Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt đều là hận vô cùng.
Huỳnh Tiến Dương không tiếp tục để ý tới cô ta, hơi híp mắt lại, đáy mắt một mảnh trống rỗng.
…
Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân trở lại trong xe mới nhớ tới còn chưa chào tạm biệt với Lục Thời Sơ.
“Em còn chưa chào anh Thời Sơ…”
“Không cần đâu, anh ta bề bộn nhiều việc em không nên quấy rầy anh ta.”
Trần Minh Tân biết cô muốn nói gì liền cắt đứt lời cô trước.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ cũng cảm thấy anh nói rất đúng, lúc đang định gọi điện thoại cho anh ta lại nghe Trần Minh Tân nói như vậy nên chỉ gửi cho anh ta một tin nhắn chào tạm biệt.
Ở bên kia lúc Lục Thời Sơ nhận được tin nhắn là đang xem bệnh án cho một bệnh nhân.
Chỉ là phẫu thuật viêm túi mật rất đơn giản mà thôi, nhưng người bệnh nhân kia lại cứ nhất định phải là anh ta xem.
Thế nhưng vì trở ngại thân phận của đối phương nên anh ta vẫn không thể không nhẫn nại đến xem qua một chút.
Anh ta vừa xem bệnh án một cái tay khác không ngừng gõ gõ ở trên bàn, tỏ rõ rằng anh ta đang rất không kiên nhẫn.
Lúc điện thoại di động vang lên âm thanh báo tin nhắn động tác tay của anh ta mới dừng lại, trông thấy là Tô Ánh Nguyệt gửi tin nhắn tới anh ta dừng một chút mới mở ra đọc.
Đọc được nội dung tin ngắn giống như dự liệu trong lòng mình anh ta chỉ biết cong môi bất đắc dĩ cười cười, thở dài một hơi mới gửi tin nhắn trả lời lại cho cô: Ừm, về sau có việc gì thì cứ đến tìm anh.
Đánh xong câu nói này, lại bổ sung thêm một câu “Bất kể là chuyện gì”.
Trong trái tim nổi lên cảm giác mất mát nồng đậm, cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi, đã có người mình thích, anh ta cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
…
Tô Ánh Nguyệt nhận được tin nhắn của Lục Thời Sơ lại nghĩ đến cái gì đó rồi cười cười, điện thoại di động liền bị một bàn tay lấy mất nhấc bổng lên trên không trung.
Trần Minh Tân xem xong nội dung tin nhắn liền nhíu mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.
Có chuyện gì mà chỗ anh không xử lý được mà còn phải tìm tới Lục Thời Sơ?
Anh hừ lạnh một tiếng dưới đáy lòng, tiện tay đem điện thoại di động ném sang một bên, hai mắt nhìn chăm chú lên phía trước: “Không cần trả lời tin nhắn đâu, anh ta đang rất bận việc.”
“…”
Lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện thật ra Trần Minh Tân cũng có một mặt “Khéo hiểu lòng người” như vậy.
…
Trần Minh Tân vừa lái xe đưa Tô Ánh Nguyệt tới nhà liền nhận được điện thoại của Bùi Chính Thành.
Anh biết Bùi Chính Thành muốn hỏi mình cái gì.
Quay đầu nhìn thoáng qua Tô Ánh Nguyệt đang chơi đùa cùng Thịt Bò: “Tôi về phòng làm việc một chút.”
“Đi đi.”
Tô Ánh Nguyệt ngay cả ngẩng đầu nhìn anh một cái cũng không.
Trần Minh Tân thấy thế hơi nhíu lông mày lại, mặt lạnh liếc nhìn Thịt Bò một cái, thấy Thịt Bò dường như không nhìn mình lại còn đang cọ cọ lên người Tô Ánh Nguyệt, anh hừ lạnh một tiếng, quay người đi lên lầu.
Vì mày chỉ là một con chó nên anh tạm thời không so đo cùng với nó nữa.
…
Trần Minh Tân trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại lại cho Bùi Chính Thành.
“Tôi mời cậu ăn cơm, chuyện kia gặp mặt lại nói.”
Cũng không biết ở đầu điện thoại bên kia Bùi Chính Thành nói câu gì, chỉ thấy Trần Minh Tân lên tiếng sau đó liền cúp điện thoại.
Đến giờ ăn tối, Trần Minh Tân xuống lầu tìm Tô Ánh Nguyệt mới phát hiện cô đã ôm Thịt Bò tựa ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trẻ con khi ngủ của cô một lúc, sau đó mặt mới lộ vẻ không vui đem Thịt Bò xách lên.
Thính giác của chó rất linh mẫn, mặc dù Thịt Bò đã sớm nghe được tiếng bước chân của nam chủ nhân nhưng khi bị xách lên vẫn là kinh hoảng.
Trần Minh Tân đã sớm chuẩn bị từ trước liền đưa tay ra bóp lại miệng chó của nó, mặt lạnh trừng mắt nhìn nó.
Thịt Bò cảm giác được ác ý đến từ trên người nam chủ nhân liền ai oán cụp mắt xuống, không dám lên tiếng.
“Đi đi.”
Trần Minh Tân đem nó đặt xuống dưới đất, đưa tay vỗ lưng của nó một cái, ra hiệu cho nó rời đi.
Cũng không biết có phải bởi vì cảm thấy nam chủ nhân vẫn còn yêu nó hay không, Thịt Bò quên luôn ai oán trước đó, vui vẻ rời đi.
Lên lầu cầm cái áo choàng dài của Tô Ánh Nguyệt xuống đắp lên trên người cho cô, anh nhìn thời gian một chút liền gửi tin nhắn qua cho Bùi Chính Thành sau đó an vị chờ ở bên cạnh đợi Tô Ánh Nguyệt tỉnh ngủ.
Cũng may Tô Ánh Nguyệt ngủ cũng không sâu, rất nhanh liền tỉnh lại.
“Sao anh lại ở chỗ này?”
Tô Ánh Nguyệt mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Minh Tân, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc.
Trần Minh Tân đứng dậy kéo người cô đứng dậy theo, cầm áo khoác vừa đắp ở trên người cô lên vừa mặc vào cho cô vừa nói: “Chúng ta tới CLB Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.”
“Vì sao lại tới đó?” Tô Ánh Nguyệt miễn cưỡng đưa tay luồn vào trong tay áo, còn ngáp một cái.
Đột nhiên cô giật mình.
Trần Minh Tân mặc quần áo cho cô?
Trần Minh Tân đem áo khoác khép lại thay cô, lại cầm khăn quàng cổ buộc lên sau đó mới nói: “Được rồi, đi thôi.”
Nói xong liền nắm tay cô đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt giống như một con rối đi theo anh ra ngoài, trong lòng giống như có hàng vạn con ngựa chạy qua, đột nhiên cô lại cảm thấy mình có chỗ nào giống như là vợ của Trần Minh Tân đâu, rõ ràng là con gái của anh mới đúng!
Quần áo anh mặc, cơm anh nấu, có chuyện gì cũng là anh giải quyết…
Ngoại trừ… Khụ! Cô lại nghĩ chỗ nào rồi!
Cũng may trên đường đi Trần Minh Tân đều đang chuyên tâm lái xe nên không chú ý đến vẻ mặt xoắn xuýt của Tô Ánh Nguyệt.
…
“Hừ, để cho tôi đợi hai mươi phút.”
Tiến vào phòng bao, chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng của Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn Bùi Chính Thành một chút, thì ra là ăn cơm cùng Bùi Chính Thành.
Bình thường Trần Minh Tân thật sự rất đúng giờ, hôm nay đến muộn sẽ không phải là vì trước đó cô đi ngủ nên anh phải chờ cô đấy chứ?
Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới đây trong lòng liền cảm thấy xấu hổ chỉ mỉm cười giả vờ như cái gì cũng không biết.
Bùi Chính Thành nhíu mày, khoa trương rụt rụt về phía sau: “Đừng cười với tôi như vậy, đáng sợ lắm.”
Nói xong còn cố ý trừng lớn mắt, làm ra dáng vẻ rất sợ hãi.
Đối với những chuyện đùa bỡn này, Bùi Chính Thành luôn luôn rất lành nghề.
“Không cần sợ, chúng ta đều là bạn bè.” Tô Ánh Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của anh ta, lộ ra vẻ mặt hòa ái dễ gần.
Trần Minh Tân bất động thanh sắc đi tới đem cánh tay của Tô Ánh Nguyệt kéo trở về để cô ngồi ở bên cạnh anh, anh ngồi ở giữa đem hai người ngăn cách ra.
Bùi Chính Thành liếc mắt thấy thế, rất khinh bỉ sự hẹp hòi của Trần Minh Tân.
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Bùi Chính Thành và Trần Minh Tân vẫn luôn trò chuyện công việc trong công ty, Tô Ánh Nguyệt nghe một hồi cũng không hiểu rõ phía sau như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!