CHƯƠNG 240: TRÊN ẢNH KHÔNG CÓ TRẦN MINH TÂN.
“Em nghĩ rằng anh Trần tìm anh qua còn để em xếp hàng?” Lục Thời Sơ nhướng mày.
“Như vậy không phải là càng không tốt sao, bệnh của em chỉ là chuyện nhỏ, không kiểm tra cũng không sao, còn rất nhiều người bệnh còn nghiêm trọng hơn bệnh của em, chen hàng như vậy càng không tốt.”
“….Ừm.” Lục Thời Sơ cảm thấy không thể phản bác được.
Có chút yên ắng, Lục Thời Sơ hỏi cô: “Muốn về nhà trước hay là đi dạo, đúng lúc anh đang rảnh, nếu như không vội về, buổi trưa anh sẽ ăn cơm cùng với em, sau đó đưa em về.”
Trên người Lục Thời Sơ đang mặc áo blouse, dáng người mảnh khảnh đứng ở đó, có một sự tao nhã không thể nói thành lời được.
Dường như từ nhỏ đến lớn, anh ta đều lương thiện, thấu tình đạt lý như vậy, hơn nữa còn giống với Trần Minh Tân rất chu đáo.
Lại nghĩ đến Trần Minh Tân….
Tô Ánh Nguyệt kéo cổ áo, nhón chân lên: “Em có thể tự về được.”
Lục Thời Sơ không muốn nói nhiều với cô, đặt tay lên lưng cô, sau đó đẩy cô đi, vừa đi vừa nói: “Hôm nay anh không bận.”
…..
Hai người ra khỏi bệnh viện, đi đến nhà thuốc ở đối diện để mua thuốc.
Lục Thời Sơ gói thuốc lại, cau mày nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Khẽ gõ vài đầu cô, trong giọng nói mang theo sự trách mắng: “Sở thích ăn đồ cay và đồ lạnh phải thay đổi.”
“Ừm, em biết rồi.” Tô Ánh Nguyệt khẽ xoa đầu mình.
Trên khuôn mặt Lục Thời Sơ thoáng hiện lên sự tức giận: “Đương nhiên là em biết, nhưng lại không chịu thay đổi.”
“Sẽ thay đổi mà….”
Tô Ánh Nguyệt cười lấy lòng, Lục Thời Sơ không còn cách nào với cô, đối xử tốt với cô, nuông chiều cô, dường như chính là bản năng của anh.
Từ nhỏ cô ở trước mặt anh đã là một cô em gái nhỏ, hiện tại và tương lai….có thể cũng chỉ là một cô em gái nhỏ.
…..
Tô Ánh Nguyệt không về nhà ngay mà ở lại ăn trưa với Lục Thời Sơ.
Giữa chừng nhận được điện thoại của Trần Minh Tân.
“Về nhà chưa?” Bên phía anh có chút vắng vẻ, giống như đang ở một không gian rất rộng lớn, Tô Ánh Nguyệt còn có thể nghe được tiếng vọng trở lại lời nói của anh.
“Chưa.”
Tô Ánh Nguyệt uể oải trả lời hai từ, tay kia vô thức lắc cốc nước.
Lục Thời Sơ ngồi đối diện cô, đang nhặt xương cá, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút khác, suy nghĩ một lúc liền biết cuộc điện thoại này là ai gọi đến.
Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ gắp con cá đã nhặt xương vào bát của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi nói “cảm ơn” với anh.
Sau đó liền nghe thấy Trần Minh Tân ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng: “Em đang ở cùng với Lục Thời Sơ?”
Tô Ánh Nguyệt phát hiện trong giọng nói của anh mang theo sự chất vấn, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt chiếc cốc đang lắc trong tay.
Trong lòng có chút tức giận giọng nói cũng có chút chống đối: “Đúng vậy? Thì làm sao! Chúng tôi đang ăn cơm với nhau, có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện gì thì em cúp máy đây.”
“Em….” Trần Minh Tân ở đầu bên kia mới nói được một từ, liền đột nhiên trở nên yên tĩnh, không có chút âm thanh nào.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt hiện lên sự nghi ngờ: “Này? Sao vậy?”
Nhưng, Trần Minh Tân vẫn không trả lời.
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, trái tim cô thắt lại, không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ.
Lúc này, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Trần Minh Tân: “Ăn xong thì về nhà ngay, tôi có chuyện muốn nói với em, trước tiên cứ như vậy đi, tút….”
Anh vừa nói xong liền cúp điện thoại, không cho Tô Ánh Nguyệt cơ hội nói lời nào.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại mấy giây, sau đó đập mạnh xuống bàn để trút giận.
Lục Thời Sơ ngồi đối diện với cô giống như không nhìn ra tâm trạng của cô có chút khác, chỉ lên tiếng nói: “Ăn đi.”
“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt cảm động trước sự lương thiện, thấu tình người của Lục Thời Sơ, cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là, cô vừa gắp con cá cho vào miệng, nhai hai cái, vừa nuốt xuống, bụng cô lại không an phận quặn lên.
“Ọe….”
Cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
“Xin lỗi….ọe….”
Tô Ánh Nguyệt chỉ kịp nói những điều này, sau đó đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Cô vừa nằm soài trên bồn rửa một lúc lâu, nhưng lại không nôn ra cái gì cả.
Cô chống vào bồn rửa mặt một lúc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau này đánh chết cô cũng không dám buông thả bản thân ăn nhiều kem như vậy nữa.
….
Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại bàn ăn, liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh cười: “Em không sao….”
Lục Thời Sơ đã bỏ đũa xuống từ lâu, vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng: “Bây giờ cùng anh quay lại làm kiểm tra.”
“Không cần đâu.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Là cá hấp quá tanh mà thôi.”
Cô nói xong, lại gắp mấy món khác, ăn vào cũng không có cảm giác buồn nôn.
Thấy cô say sưa ăn những món khác, sắc mặt của Lục Thời Sơ mới tốt hơn một chút.
Cô đã không muốn đi kiểm tra, vậy thì không đi nữa.
…..
Ăn cơm xong, Lục Thời Sơ muốn đưa Tô Ánh Nguyệt về nhà, nhưng lại bị cô từ chối.
“Em biết anh rất bận, mau đi về đi, em không còn là trẻ con nữa, có tay có chân có thể tự về được.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, đúng lúc có một chiếc xe taxi dừng bên cạnh, hành khách vừa xuống, Tô Ánh Nguyệt liền bước vào xe.
Cô hạ cửa xe xuống vẫy tay với Lục Thời Sơ: “Anh Thời Sơ, anh về làm việc đi, em về đây.”
Trên khuôn mặt Lục Thời Sơ hiện lên một chút bất lực.
……
Tô Ánh Nguyệt về đến căn nhà trống vắng, đi từ trên tầng xuống dưới tầng, trêu trọc Thịt Bò một lúc, sau đó liền ôm nó ngồi trên sofa xem phim.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, Trần Minh Tân không gọi điện đến cũng chưa quay về.
Tô Ánh Nguyệt do dự rất nhiều lần, sau đó mới lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Trần Minh Tân.
Điện thoại đã kết nối những không có ai nhận, Tô Ánh Nguyệt lại ấn xuống, cảm thấy gửi một tin nhắn sẽ tốt hơn.
“Có về ăn cơm tối không? Nếu như không về, em sẽ chỉ làm cơm tối cho mình em thôi.”
Không, như này trông có vẻ giống như rất mong đợi anh về, Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, xóa đoạn tin nhắn này đi.
Đổi thành một đoạn khác: “Có thể về trước bữa tối không? Nếu không em gọi đồ ăn ngoài trước.”
Giọng điệu này trông giống như không có bệnh, không hề nhìn ra cô rất mong anh về.
Tô Ánh Nguyệt gửi đoạn tin nhắn này đi, bắt đầu đứng ngồi không yên đợi anh trả lời lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!