CHƯƠNG 305: CHUYỆN BẮT TRÓI NGƯỜI KHÁC LÀ SỞ TRƯỜNG CỦA TÔI
Mặc dù cảm thấy lời Trần Minh Tân nói rất không hợp lẽ thường nhưng từ tận trái tim, Tô Ánh Nguyệt vẫn tin tưởng anh hơn.
Vài ngày sau, Tô Ánh Nguyệt đều không gặp Lý Yến Nam.
Bản thân cô cũng có ý né tránh anh ta.
Mà người nạy cửa nửa đêm hôm đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Nhưng đáy lòng Tô Ánh Nguyệt vẫn bất an.
Cô suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đi tìm Trần Minh Tân, nói cho anh chuyện này.
Tô Ánh Nguyệt tìm người hỏi xem Trần Minh Tân ở đâu, cô đang định đi tìm anh.
Kết quả đi được nửa đường thì gặp Lý Yến Nam.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt khẽ biến nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Giống như trước đây khi gặp Lý Yến Nam, Tô Ánh Nguyệt mỉm cười chào anh ta: “Thầy Lý.”
“Mấy ngày nay cô Tô rất bận à? Tôi đã mấy ngày không nhìn thấy cô rồi.” Lý Yến Nam cũng cười, ngữ khí trầm thấp.
Anh ta gầy gò, trên mặt không có chút thịt nào, gầy đến mức chỉ thấy da, cười lâu lại thấy hơi đáng sợ.
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ ôm cánh tay mình, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần: “Vì công ty còn có chuyện khác, không thể ở đây quá lâu nên muốn hoàn thành công việc sớm một chút rồi về.”
Lý Yến Nam nghe vậy, sắc mặt cũng không có gì lạ thường, anh ta chỉ gật đầu.
“Tôi còn có việc, vậy tôi đi trước nhé, nói chuyện sau.” Tô Ánh Nguyệt nói xong thì nhìn quanh bốn phía.
Rất trùng hợp là, cô nhìn xung quanh không có một ai.
Trong lòng cô dần dâng lên nỗi lo lắng.
Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Vậy nói chuyện sau.” Tốc độ nói câu này của Lý Yến Nam hơi chậm, anh ta rũ mắt xuống khiến người khác không nhìn rõ ánh mắt của mình.
Tô Ánh Nguyệt cũng không nói nhiều nữa, vượt qua anh ta bước nhanh về phía trước.
“Cô Tô.”
Cô vừa mới đi qua người Lý Yến Nam chưa được mấy bước thì lại nghe anh ta gọi cô.
Xuất phát từ phản ứng bản năng, cô quay đầu nhìn Lý Yến Nam phía sau.
Nhưng cô vừa quay lại, còn chưa kịp nhìn rõ mặt Lý Yến Nam đã bị anh ta lấy một tay đập vào sau gáy.
Trước mắt cô tối đen, cả người mất đi tri giác.
Trước khi mất tri giác, cô chỉ nghĩ đến một câu, điều gì nên đến thì tránh cũng không thoát.
…
Không biết qua bao lâu, Tô Ánh Nguyệt từ từ tỉnh lại.
Trước mắt tối om.
Cô cử động cánh tay và chân, lúc này mới phát hiện chân tay đều bị trói, bây giờ đã cực kỳ đau nhức.
Điều này nói lên rằng thời gian cô hôn mê không ngắn.
Mắt bị thứ gì đó che lại, không nhìn thấy gì.
Tô Ánh Nguyệt giãy giụa muốn từ trên đất bò dậy, nhưng giãy giụa một hồi mới phát hiện chỉ phí công sức.
Tay chân đều bị trói, cô không cử động được lại không nhìn thấy gì.
Trong lòng cô có chút tức giận, đúng là tai bay vạ gió.
Dù sao cô không thù không oán với Lý Yến Nam!
Nhưng tình cảnh trước mắt cô bây giờ lại vô cùng tồi tệ.
Đáy lòng cô hơi hoảng hốt nhưng chỉ đành cố ép mình bình tĩnh.
Cô hét lớn một tiếng: “Lý Yến Nam!”
Đáp lại cô chỉ là tiếng vọng của chính cô.
Cô không cam lòng lại gọi vài lần nữa, vẫn không có ai trả lời.
Không biết Lý Yến Nam bắt cô đến đâu, có mục đích gì, bây giờ cô như này chỉ có thể ngồi chờ chết.
Mỗi phút mỗi giây với Tô Ánh Nguyệt mà nói đều vô cùng dài.
Cuối cùng, một lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
Cô hé miệng muốn nói nhưng lại lo lắng có phải người xấu hay không.
Nhưng rất rõ ràng, cô nghĩ nhiều rồi.
Người đến không phải ai khác, chính là Lý Yến Nam.
“Tỉnh lại nhanh vậy à?!”
Theo đó là giọng nói của Lý Yến Nam, anh ta cũng đã đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được trước mặt mình có người.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh, cô hỏi: “Lý Yến Nam, vì sao anh lại bắt tôi?”
“Vì cô đến nên bắt cô thôi!” Trong giọng Lý Yến Nam mang theo vài phần lưu manh, nâng cao giọng dường như rất đắc ý.
“Anh!” Với câu trả lời của Lý Yến Nam, Tô Ánh Nguyệt tức đến mức không biết nói gì.
Cô mím chặt môi, hai tay bị trói phía sau, âm thầm gắng sức giãy giụa.
Nhưng cô dùng hết sức bình sinh cũng không khiến dây thừng nới lỏng một phân.
“Đừng tốn sức nữa, trói người khác là chuyện tôi giỏi nhất, tôi có rất nhiều cách trói khiến người khác không thể gỡ được.”
Nói đến lời phía sau, trong giọng Lý Yến Nam thậm chí mang theo chút khoe khoang.
Tô Ánh Nguyệt bỗng nhớ đến trước đây Trần Minh Tân từng nói, anh đã nhờ Nam Sơn điều tra, có một kẻ là tội phạm bỏ trốn tên Lý Yến Nam.
Rồi lại kết hợp với lời Lý Yến Nam vừa nói.
Tô Ánh Nguyệt chỉ thấy lông tơ trên người dựng hết lên.
“Trước đây anh thường xuyên trói người sao? Rốt cuộc anh là gì?” Mặc dù trong lòng Tô Ánh Nguyệt đã đoán được đại khái nhưng vẫn không chất vấn anh ta.
Cho dù mục đích cuối cùng của Lý Yến Nam là gì, tóm lại vẫn là không có ý tốt.
Dường như anh ta rất đắc ý với những gì mình làm, vậy thì thuận theo lời anh ta, không thể chọc giận anh ta.
Súng ngoài sáng dễ tránh, mũi tên trong tối khó phòng.
Thân phận bình thường của Lý Yến Nam khiến người khác không thể ngờ được, anh ta lại là một tội phạm bỏ trốn, còn làm chuyện trời giận, người oán nhất.
“Tôi là một thầy giáo vùng núi giản dị! Không phải cô biết đấy sao? Haha!” Lý Yến Nam nói xong thì tự mình cười.
Sau đó anh ta lại nói: “Mấy người ở thành phố lớn như các cô tới đây, không phải đều rất cảm động đấy à?”
“Đúng, tôi cảm thấy rất hiếm có, vì bản thân tôi không làm được như vậy.” Tô Ánh Nguyệt nói thật.
“Nói láo! Tôi nên có cuộc sống tốt hơn, vì sao tôi phải sống ở nơi rách nát nhỏ bé này cả đời? Tôi có rất nhiều cách kiếm tiền, sống cuộc đời tốt hơn!”
Ngữ khí Lý Yến Nam có chút điên cuồng giống như bị đè nén quá lâu.
Anh ta lại nói một vài lời lộn xộn gì đó nữa nhưng Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không hiểu.
Cô cảm thấy tinh thần Lý Yến Nam đã có chút không bình thường.
Đến khi Lý Yến Nam nói xong, Tô Ánh Nguyệt mới thản nhiên nói: “Chúng tôi có rất nhiều người đến cùng nhau, nếu họ mãi không tìm thấy tôi sẽ nghi ngờ, đến khi đó…”
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nói xong, Lý Yến Nam cười lạnh ngắt lời cô: “Cô cho rằng đây là thành phố lớn, tìm một người dễ như vậy sao? Cô ở đây lâu như vậy cũng biết địa hình ở đây, núi rừng mênh mông vô tận, trong núi có vô số hang động, muốn tìm một người dễ vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!