Ông Xã Thần Bí CHƯƠNG 379: LẠI GẶP TRẦN ÚC XUYÊN
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc một chút, đột nhiên ngồi dậy, suy ngẫm một lát rồi mở miệng: “Ý của anh là, Aika muốn tranh cử tổng thổng nhiệm kỳ tiếp theo, mà người của Grissy sẽ can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống, nên cô ta tìm anh để anh thay cô ta kiềm chế Grissy?”
Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải Aika muốn ép Trần Minh Tân liều mình mạo hiểm sao?
Grissy là gì! Tổ chức mafia lớn nhất thế giới!
Cho dù Trần Minh Tân có tiền có quyền, nhưng anh không phải là mafia mất nhân tính, anh là một doanh nhân!
Trần Minh Tân nghiêng đầu, một tay chống đầu, chăn che tới ngực, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm.
Giọng anh nhẹ nhàng mà chậm rãi: “Đều bị em đoán được hết rồi, thông minh như vậy, thưởng cho em ở phía trên.”
“Cái gì ở phía trên?”
Tô Ánh Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn thấy rõ sự trêu đùa trong mắt anh, túm lấy gối đầu hung dữ đập vào mặt anh: “Trần Minh Tân! Tới lúc này mà anh còn thích nói đùa!”
Trần Minh Tân mỉm cười lấy gối ra, một tay kéo Tô Ánh Nguyệt lại, giọng nói khàn khàn: “Mặc quần áo vào trước đã.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
…
Sau khi nghe Trần Minh Tân nói xong, Tô Ánh Nguyệt rất buồn phiền, lo lắng.
Tận tới lúc ăn cơm tối, cô vẫn mang theo vẻ mặt lo lắng.
Trần Minh Tân thở dài bất đắc dĩ, nói: “Sớm biết vậy thì không nói cho em.”
“Anh dám!” Tô Ánh Nguyệt nâng mắt trừng anh.
Trần Minh Tân bật cười: “Chuyện này không có gì phải lo lắng.”
“Đều là bởi vì em, nếu em không bị Aika bắt tới, anh cũng sẽ không…”
Trần Minh Tân đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: “Im miệng, sau này anh không muốn nghe thấy những lời như vậy nữa.”
Tô Ánh Nguyệt bị anh rống tới mức sửng sốt, cả người ngồi yên tại chỗ, thoạt nhìn vô cùng bất lực.
Trần Minh Tân cũng hiểu mình đã nói nặng lời, nhẹ nhàng nói: “Cho dù cô ta không bắt em, cũng sẽ bắt Nam Sơn, cũng sẽ tìm Bùi Chính Thành, bất cứ người nào có thể uy hiếp anh, cô ta đều có thể xuống tay, huống hồ… em là vợ của anh, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời, anh rất vui vẻ vì em mà làm bất cứ điều gì.”
Nói mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại có vẻ trịnh trọng và nghiêm túc, mang theo sự an ủi.
Anh không phải kiểu đàn ông có thể nói ra những lời tâm tình như thế này bất cứ lúc nào, trách nhiệm và tình yêu của anh được giấu kín dưới đáy lòng.
Trần Minh Tân còn nói: “Vì vậy, đừng nghĩ tới những thứ linh tinh này nữa.”
Hốc mắt Tô Ánh Nguyệt ẩm ướt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Sao có thể không suy nghĩ chứ, Grissy là tổ chức mafia, bọn chúng không có nhân tính, sao anh có thể kiềm chế bọn chúng chứ, bọn chúng là phần tử phạm tội, là tội phạm, anh chỉ là một doanh nhân!”
Nói đến những câu sau, nước mắt đã không thể khống chế được nữa, Tô Ánh Nguyệt đặt lòng bàn tay lên trán, vùi đầu xuống.
Cô vẫn cảm thấy bản thân đã làm liên lụy tới Trần Minh Tân.
Cô nghe rất nhiều tin đồn về Grissy, đều là những chuyện liên quan tới mạng người, sao cô có thể không hoảng sợ, không lo lắng chứ.
Trần Minh Tân nghe âm thanh nức nở của cô, cơ thể cứng lại.
Anh đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ nói: “Đừng khóc, nó không nghiêm trọng như những gì em tưởng tượng, Aika tới tìm anh cũng là vì tin tưởng năng lực của anh, ngay cả cô ta cũng tin tưởng anh, thì em càng phải tin tưởng anh mới đúng chứ, cũng đừng có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, chờ sau khi anh giải quyết chuyện này… sinh con cho anh được không?”
Vài chữ cuối cùng, Trần Minh Tân nói rất nhỏ giống như đang tự lẩm bẩm.
Tô Ánh Nguyệt vẫn nghe thấy rõ.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen của Trần Minh Tân, nơi đó có sự mong chờ mà cô có thể hiểu được.
Trần Minh Tân vươn tay ra lau những giọt nước mắt trên mặt cô: “Em cũng đã nói, anh sắp ba mươi rồi, nếu không làm ba, thì sẽ già…”
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Em chưa từng nói những lời như vậy…”
“Vậy em đồng ý rồi?” Trần Minh Tân cẩn thận hỏi lại.
Đã lâu như vậy, anh không dám nhắc lại chuyện con cái với Tô Ánh Nguyệt.
Nhưng lúc nãy anh nhất thời xúc động mà nói ra.
Khuôn mặt anh vẫn không có chút biểu tình gì như cũ, nhưng trên mặt vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy một tia bất an không yên.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút đau lòng, nghiêng người qua hôn anh: “Phải coi biểu hiện của anh đã.”
Trần Minh Tân sững sờ, lập tức ôm lấy Tô Ánh Nguyệt xoay vài vòng.
“Á— tay của em… đau đau đau!”
Nghe thấy tiếng kêu đau của Tô Ánh Nguyệt, anh vội buông Tô Ánh Nguyệt ra, vừa xem xét cánh tay của cô, vừa nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Dáng vẻ nghiêm túc kia làm cho trái tim của Tô Ánh Nguyệt rung động.
Cô đang muốn nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng xe ô tô truyền tới từ bên ngoài.
Cô và Trần Minh Tân liếc nhìn nhau, rồi đi về phía cửa.
Hai người vừa đi tới cửa, đã thấy Trần Úc Xuyên mang theo một đám người đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mấy người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tô Ánh Nguyệt mím môi, cô không biết phải đối mặt với Trần Úc Xuyên như thế nào.
Trần Úc Xuyên là ông ngoại của Trần Minh Tân, nhưng cô không thể xóa bỏ những thành kiến với Trần Úc Xuyên.
Chuyện hai năm trước
Ngòi nổ của tất cả mọi chuyện hai năm trước đều do Trần Úc Xuyên.
Nếu ông ta không để Cố Hàm yên sống trong biệt thự, Cố Hàm yên sẽ không thể ngăn lại báo cáo kiểm tra của Trần Vu, cũng sẽ không biết cô mang thai, từ đó mà thiết kế một loạt những chuyện phía sau.
So với Cố Hàm yên, thủ đoạn của Huỳnh Tiến Dương và Tô yến Nhi vẫn còn quá thấp, hai người bọn họ đều bị Cố Hàm yên lợi dụng.
“Tại sao cô ta lại ở đây? Cháu vừa về nước J, không tới lâu đài Mogwynn thăm ông, ngược lại lại cùng cô ta ở đây, trong mắt cháu còn có người ông ngoại này không?!”
Trước đó Trần Úc Xuyên đã nhận được tin tức Trần Minh Tân quay về nước J, nhưng mãi vẫn không quay lại lâu đài Mogwynn.
Từ hai năm trước, sau khi Tô Ánh Nguyệt biến mất, Trần Minh Tân vốn không quá thân thiết với ông càng trở nên lạnh nhạt hơn, điều này làm cho Trần Úc Xuyên càng không thích Tô Ánh Nguyệt hơn.
Tô Ánh Nguyệt mặt không chút thay đổi gọi một tiếng “ông Trần”, xem như chào hỏi.
Sau đó, cô quay người đi pha một tách trà cho Trần Úc Xuyên, đặt tới trước mặt của Trần Úc Xuyên, rồi mới quay đầu qua nhìn Trần Minh Tân: “Em đi lên trước.”
Nói xong, cô xoay người lên tầng dưới vẻ mặt tức giận tới trợn trừng mắt của Trần Úc Xuyên.
Tô Ánh Nguyệt vừa rời đi, Trần Minh Tân có chút không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì có thể khiến cho ông tự mình tới nhà tìm cháu?”
“Cháu không tới lâu đài Mogwynn thăm ông, ông còn không thể tới tìm cháu sao?” Trần Úc Xuyên tăng âm lượng với vẻ không vui, trong giọng nói còn hòa lẫn mùi thuốc súng.
“Ông muốn gặp cháu thì bảo người tới báo cho cháu một tiếng là được.” Anh biết, Tô Ánh Nguyệt không muốn gặp Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên vừa nghe lời này, tức giận đến mức giơ tay ném vỡ chén trà trong tay: “Sao nào, anh mang người phụ nữ kia trở lại, còn không để cho ta tới nhà anh sao?”
“Cô ấy là vợ cháu.”
Trần Minh Tân buồn bực chạm vào điếu thuốc, nhìn về phía Trần Úc Xuyên với vẻ hờ hững: “Bởi vì mẹ không nghe lời của ông, ông căm hận mẹ, nên ngay cả khi bà ấy đã chết, ông cũng không quan tâm bà rốt cuộc đã chết như thế nào, hai năm trước, ông biết Tô Ánh Nguyệt là con gái của người mà mẹ thích lúc còn sống nên càng thêm bất mãn với cô ấy… Mặc dù chuyện sau này, cháu cũng có lỗi, nhưng ông cũng có một tay thúc đẩy, cháu và cô ấy tách ra hai năm, đứa con chưa được sinh ra của cháu cũng đã mất, cháu không muốn hận ông, cháu cũng hy vọng ông đừng can thiệp vào chuyện của cháu và cô ấy.”