Tô Ánh Nguyệt hất hết thức ăn bày trước mặt xuống đất, dĩa thức ăn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang loảng xoảng.
Cô không nhịn được hét to với người làm đứng một bên: “Tôi muốn gặp Trần Minh Tân!”
Tuy nhiên, không có người làm nào để ý cô, tất là đều im lặng cúi đầu, đứng ở đó không nhúc nhích.
Đã ba ngày rồi, cô chưa từng ra khỏi biệt thự, cũng không nhìn thấy Trần Minh Tân.
Không, chính xác mà nói, là Trần Minh Tân không cho cô ra ngoài.
Mỗi lần, chỉ cần cô đi tới cửa, thì sẽ bị vệ sĩ canh giữ chặn lại.
Nếu không phải là lệnh của Trần Minh Tân, những người này sao dám tùy tiện cản trở cô.
Tô Ánh Nguyệt tiện tay chỉ một người làm, sắc mặt có chút lạnh lùng: “Nói, Trần Minh Tân ở đâu!”
Người làm nhỏ giọng nói: “Tôi…tôi không biết.”
Tô Ánh Nguyệt trong lòng tức giận, nhưng trong lòng cô lại biết rõ, không thể tùy tiện trút giận lên người khác, nguồn gốc toàn bộ chuyện này là Trần Minh Tân.
Cô mới không giống Trần Minh Tân, vừa tức giận bắt được ai là trút giận lên người đó.
Tô Ánh Nguyệt thực sự là không nhịn được nữa, cô biết, cho dù cô ép những người làm này thế nào, cũng sẽ không có kết quả gì.
Cô xoay người vào phòng bếp, nhanh chóng cầm dao thái rau ra: “Đi thông báo cho Trần Minh Tân, nếu không tôi sẽ chết ở đây!”
Di động của cô, điện thoại trong nhà…tất cả dụng cụ liên lạc đều bị Trần Minh Tân thu hồi, giống như hôm đó cô nói, cô bị Trần Minh Tân cầm tù, giống như một vật nuôi, nhốt ở trong lồng.
Ba ngày này, cô vô cùng gấp gáp, cô không biết Trần Minh Tân tại sao sẽ đột nhiên cầm tù cô như một kẻ điên như vậy, suy đoán theo những chuyện xảy ra trước sau, cô cũng hoàn toàn không đoán ra tại sao Trần Minh Tân lại như vậy.
Cô chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày muốn gặp Trần Minh Tân lại phải dùng tính mạng mình để đặt cược mới có thể gặp Trần Minh Tân một lần.
“mợ chủ, bà đừng kích động, chúng tôi lập tức liên lạc ông chủ.”
Người làm hoảng loạn, nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt, sợ chớp mắt một cái cô sẽ làm mình bị thương, còn có người đi gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân quay về rất nhanh.
Anh vừa vào, ánh mắt rời trên người Tô Ánh Nguyệt, con người lập tức co rút, căng thẳng nhìn cô: “Bỏ dao xuống.”
Tô Ánh Nguyệt mới không quan tâm anh nói gì, bàn tay cầm dao không có chút buông lỏng, cô lạnh lùng nhìn Trần Minh Tân: “Giải thích.”
Giải thích tất cả.
Giải thích chuyện của Vân Tiên Tiên, giải thích chuyện của Lâm Mộc Tây, giải thích tại sao muốn cầm tù cô…
Không cần nói hết, cô tin Trần Minh Tân có thể hiểu.
Trần Minh Tân là người rất thông minh, sẽ không làm chuyện vô duyên vô cớ.
Tuy nhiên, câu trả lời của Trần Minh Tân lại làm trái tim cô không ngừng trầm xuống.
Anh khẽ nâng cằm, sắc mặt thả lỏng, nhàn nhã ngồi xuống một bên, chậm rãi nói: “Giải thích cái gì?”
Giống như không chút lo lắng cho sống chết của Tô Ánh Nguyệt.
Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tái nhợt, mở miệng, đột nhiên mất tiếng.
Trần Minh Tân thấy cô không nói chuyện, con người đen tối dần có chút ý cười, có chút vô vị và hiểu rõ.
“A, em không muốn ở đây?”
“Không ai bằng lòng bị nhốt như một sủng vật.” Tô Ánh Nguyệt cắn môi, mắt chua xót.
Ý cười nơi đáy mắt Trần Minh Tân càng thêm sâu, đứng dậy chậm rãi đi về phía Tô Ánh Nguyệt: “Vậy sao? Em sao biết không ai muốn? Có lẽ có rất nhiều phụ nữ đều bằng lòng đâu?”
Trần Minh Tân đi tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt cũng không dừng lại, anh vốn cao hơn cô rất nhiều, lại cách gần như vậy, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy vô cùng áp bách, mùi sữa tắm quen thuộc trên người anh lại làm cô có chút thất thần, cô không tự chủ lùi về phía sau hai bước.
Tranh thủ lúc cô thất thần, Trần Minh Tân cướp dao trong tay cô đi.
“Phụ nữ, vẫn là ôn nhu ngoan ngoãn nghe lời tốt hơn, thứ này ít đụng tới.” Ý cười trên mặt Trần Minh Tân biến mất, tiện tay vứt dao đi, phát ra tiếng keng chói tai, vang vọng cả căn phòng.
Tô Ánh Nguyệt lập tức tỉnh táo lại, nhìn Trần Minh Tân gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cô nhìn vào đáy mắt anh, muốn biết, những lời anh nói, rốt cuộc là thật lòng hay giả dối.
Nhưng mà, cô chỉ nhìn thấy đen tối lạnh lùng vô cùng trong đáy mắt anh.
Lúc anh nói những lời này, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt gì, nhìn không ra có chút dấu vết miễn cưỡng và dối trá.
Cô nhớ ra lúc anh nói lời tình cảm, dáng vẻ thâm tình có thể làm cô chìm đắm.
Tô Ánh Nguyệt gian nan nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, sắc mặt có chút ngây ngốc, khẽ hỏi anh: “Đều là, lời thật lòng?”
“Không quan trọng có thật lòng hay không, sự thực chính là như vậy, em không bằng lòng ở đây, rất nhiều phụ nữ bằng lòng ở, anh quả thực thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, điểm này, em hẳn rõ ràng.”
Tô Ánh Nguyệt lúc này vừa khéo lùi tới cạnh tường, đã không còn chỗ lùi.
Trần Minh Tân lại dựa vào gần một chút, rũ mắt nhìn dáng vẻ luống cuống của Tô Ánh Nguyệt, trên mặt như cách tầng sương mỏng vô hình, làm người ta khó có thể nắm rõ cảm xúc chân thực từ sắc mặt anh.
“Thế này đã cảm thấy tủi thân rồi?”
Nghe thấy giọng Trần Minh Tân, cùng với bàn tay anh đặt trên mặt cô, cô mới phát hiện, mình lại bất giác rơi nước mắt.
Cô hất mạnh tay anh ra: “Đừng đụng vào tôi!”
“Chỗ nào anh chưa từng đụng tới, bây giờ còn chán ghét?” Trần Minh Tân khẽ cười.
Chỉ là, sự khinh thường trong tiếng cười đó làm trái tim Tô Ánh Nguyệt đau nhức.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi: “Trần Minh Tân, tôi hỏi anh lần nữa, tại sao lại có Lâm Mộc Tây?”
Cô vẫn không muốn tin tưởng người đứng trước mặt cô, là Trần Minh Tân mà cô quen biết.
“Câu hỏi này thật sự rất ngu ngốc, trước đây anh còn cảm thấy em rất thông minh đâu.”
Trong giọng nói Trần Minh Tân tràn đầy ý đùa cợt: “Anh nói anh chưa từng đụng vào người phụ nữ khác, em liền tin? Khó trách đều nói phụ nữ là sinh vật ngu ngốc nhất trên đời này, nếu anh chưa từng đụng vào người phụ nữ khác, sao sẽ có Lâm Mộc Tây? Em cũng không nghĩ thử, với thân phận của anh, sao có thể chỉ có một người phụ nữ là em, trước đây chỉ là lừa em, xem đi, em đến bây giờ cũng vẫn toàn tâm tin…”
“Chát!”
Tô Ánh Nguyệt hung tay tát Trần Minh Tân một bạt tai, giọng sắc bén: “Đừng nói! Đừng nói nữa! Anh cút! Anh cút ngay lập tức!”
Cái tát này của Tô Ánh Nguyệt dùng hết sức, ngay cả tay cũng tê dại không còn cảm giác, nửa bên mặt bị đánh của Trần Minh Tân đã đỏ lên, nhưng lại không chút tổn hại khí chất của anh.
Mà nhìn lại chính mình, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình lúc này chật vật đến buồn cười.
Những lời tổn thương đó, anh đều có thể tự nhiên nói ra.
Cô cảm thấy mình không tìm được lý do để phản bác thay anh.
Lòng tin của cô đối với anh mà nói, chính là ngu ngốc.
Quả thực ngu ngốc, sự đùa cợt và khinh thường của anh, giống như một hòn đá lớn hung hăng đập vào trái tim cô, cô cảm thấy tim giống như tay mình đau đến tê dại.
“Kêu anh cút?” Trần Minh Tân nghiêng đầu sang, sờ nửa bên má bị đánh, ánh mắt u ám: “Em đại khái quên rồi, anh là chồng hợp pháp của em.”