CHƯƠNG 410: NGHE LÉN
Trần Minh Tân chỉ liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, liền dời mắt đi chỗ khác.
Hai tay của anh đút vào trong túi quần Tây, trên gương mặt tái nhợt không có biểu lộ dư thừa nào, ánh mắt sắc bén, cả người lộ ra sự lạnh lẽo dị thường.
“Phong tiên sinh thật sự là thích nói đùa.” Trần Minh Tân híp đôi mắt lại nhìn về phía Phong Hải, cười không rõ ý tứ.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, mắt nhìn Trần Minh Tân trầm xuống, mi tâm cau lại.
Cô đương nhiên cũng nghe ra được, trong lời nói của hai người này đều ẩn giấu sự châm chọc, giống như đang đọ sức cái gì.
Mà tình cảnh của cô bây giờ cũng không nên nói cái gì.
Nhưng cô không nói lời nào cũng không có nghĩa là có người sẽ bỏ qua cô.
Phong Hải nhàn nhạt cười, nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, sau đó mới tiếp tục nói ra: “Tôi còn tưởng Trần tiên sinh tới để đón Ánh Nguyệt, không ngờ lại là tới tìm tôi, thật là có chút thụ sủng nhược kinh.”
Biểu hiện trên mặt Tô Ánh Nguyệt trì trệ, cô cảm giác được là Phong Hải cố ý nói như vậy.
Rốt cục đôi mắt Trần Minh Tân cũng nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng nào: “Cô Tô, tôi và Phong tiên sinh có chút việc cần nói với nhau.”
Nói bóng gió chính là bảo Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Mà Tô Ánh Nguyệt lại đem sự chú ý tập trung hết vào cách xưng hô của anh.
…Cô Tô.
Tô Ánh Nguyệt cong môi nhưng đáy mắt lại không có ý cười.
“Cậu, cháu đi trước.”
Dứt lời, cũng mặc kệ phản ứng của những người khác, liền vội vàng rời đi.
Phong Hải nhìn thấy chuyện này mơ hồ nghĩ tới điều gì, trong mắt nổi lên một tia nghi hoặc không dễ dàng phát hiện.
Mà Trần Minh Tân cũng không mở miệng, xoay người đi về phía trước.
Vệ sĩ ở sau lưng cung kính nghiêng người: “Phong tiên sinh, mời.”
Điệu bộ của Trần Minh Tân rõ ràng chính là muốn bức bách Phong Hải.
Phong Hải nhìn thoáng qua vệ sĩ đứng thành đàn, biết hôm nay mình không đi cũng phải đi.
…
Tô Ánh Nguyệt đi không được bao xa, liền dừng lại.
Cô biết Trần Minh Tân vẫn luôn có chút bài xích đối với Phong Hải, còn điều tra anh ta, nhưng nhìn hành động của Trần Minh Tân tối nay dường như không phải đơn thuần chỉ là có việc muốn nói cùng Phong Hải.
Cô rất muốn biết, đến cùng là Trần Minh Tân muốn tìm Phong Hải để nói chuyện gì.
Trần Minh Tân là bất chợt tới bữa tiệc này, nói cách khác là anh cố ý đến tìm Phong Hải.
Nói chuyện ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung chắc chắn Trần Minh Tân sẽ đi tới phòng bao riêng của mình.
Mà Nam Sơn vẫn chưa biết cô và Trần Minh Tân đã ly hôn.
Cô có nên trốn trong phòng chờ sẵn đợi tới lúc Trần Minh Tân và Phong Hải đi vào đó nói chuyện hay không?
Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì nhưng cô thật sự quá tò mò, lại không còn biện pháp nào khác.
Cô nghĩ như vậy liền nhanh chóng đi tới tầng lầu có phòng bao riêng của Trần Minh Tân, cô muốn tranh thủ đi trước anh một bước.
Bình thường phòng bao riêng của Trần Minh Tân được khóa lại, Nam Sơn có chìa khoá, quản lý cũng có chìa khoá.
Tin tức cô và Trần Minh Tân ly hôn cũng chưa được truyền tới đây, nếu cô đi tìm quản lý thì chắc chắn quản lý sẽ mở cửa cho cô.
Nam Sơn vẫn còn đang ở trong phòng tổ chức tiệc rượu dưới lầu một, hẳn là sẽ không phát hiện ra.
Nhắc tới cũng khéo, Tô Ánh Nguyệt vừa đi đến tầng lầu liền gặp quản lý.
Quản lý trông thấy Tô Ánh Nguyệt, liền đổi sang khuôn mặt tươi cười: “Phu nhân.”
Tô Ánh Nguyệt đưa tay ra đỡ cái trán một chút, giọng yếu ớt nói: “Tôi đang tham gia một bữa tiệc rượu ở trên lầu nhưng đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu một chút, muốn tới phòng bao riêng nghỉ một lát.”
Quản lý nghe xong, vội vàng nói: “Phu nhân muốn lấy chìa khoá của phòng bao riêng?”
Quản lý vừa nói vừa lấy chìa khoá ra.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt rất căng thẳng, cũng không có thời gian mở phòng bao riêng xong lại đem chìa khoá đưa cho quản lý, nếu như chìa khoá để ở chỗ cô sau này bị phát hiện lại càng phiền phức.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Anh đi qua mở cửa giúp tôi là được, đầu tôi vô cùng đau đớn, nhanh lên.”
Quản lý cung kính nói: “Được.”
Thế là, hai người một trước một sau đi về phía phòng bao riêng.
Tô Ánh Nguyệt đi theo phía sau cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó cũng bước nhanh đi theo sau lưng quản lý.
Quản lý mở cửa cho cô xong liền rời đi.
Tô Ánh Nguyệt đóng cửa lại, thở phào một hơi, sau đó núp ở đằng sau ghế sofa vừa đúng cũng là vị trí khuất bóng.
Phòng bao riêng cũng đủ lớn, chỉ cần cô ngồi im đợi ở chỗ này chờ tới khi Trần Minh Tân và Phong Hải nói xong chuyện, cô rời đi cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Cô đợi không bao lâu, đã nghe thấy “Kẹt kẹt” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Ngay sau đó, là tiếng bước chân trầm ổn và giọng nói của vệ sĩ.
“Phong tiên sinh, mời vào bên trong.”
Tô Ánh Nguyệt suy đoán là Trần Minh Tân đi ở phía trước, Phong Hải theo ở phía sau.
Rất nhanh, cửa bị đóng lại.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy hai tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tận đến khi ghế sofa bên cạnh cô chấn động một cái, cô mới giật mình, có người ngồi xuống.
Tô Ánh Nguyệt khẩn trương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên mép ghế sofa lộ ra một chút, là Trần Minh Tân.
Cô cắn chặt môi, không dám phát ra một chút tiếng động.
Một khắc sau, giọng nói của Phong Hải liền vang lên: “Trà đâu? Không phải Trần tiên sinh nói mời tôi tới uống trà à?”
“Trước đó không phải Phong tiên sinh đã nói, thời gian hơi muộn nếu uống trà nữa sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ sao, không bằng chúng ta cứ nói chuyện chính sự trước đi.” Trần Minh Tân vắt chéo hai chân ngồi đối diện với Phong Hải, vẻ mặt có chút u ám.
Phong Hải nghe vậy, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình thản như cũ, ấm giọng nói: “Có lời gì cứ nói.”
Trần Minh Tân cẩn thận quan sát Phong Hải, chậm rãi không vội mở miệng: “Anh và Lâm Tố Nghi có quan hệ như thế nào?”
Tô Ánh Nguyệt trốn ở phía sau ghế sofa sững sờ, Trần Minh Tân nghi ngờ quan hệ giữa Lâm Tố Nghi và Phong Hải?
Không giống như Trần Minh Tân dự đoán, vẻ mặt của Phong Hải không có một tia biến hóa, anh ta chỉ hơi nhíu mày: “Ai?”
Giống như là rất nghi hoặc.
Trần Minh Tân cười lạnh, anh đương nhiên biết Phong Hải sẽ giảo biện.
“Xem ra, Phong tiên sinh cũng không nhận ra Lâm Tố Nghi người này rồi, vậy tờ giấy chuyển tiền này hẳn là bị viết sai.” Trần Minh Tân cười nhạt, không biết từ chỗ nào rút ra một tờ giấy chuyển tiền có ghi rõ địa chỉ và tài khoản của người gửi và người nhận.
Tài khoản gửi tiền là tài khoản cá nhân của Phong Hải, nói cách khác người này nhất định có quan hệ cá nhân cùng anh ta.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy không khỏi kinh ngạc, thì ra Trần Minh Tân không chỉ nghi ngờ mà có được chứng cứ xác thực rồi mới tìm tới Phong Hải.
Chỉ là, cô không nghĩ ra được quan hệ giữa Phong Hải và Lâm Tố Nghi là như thế nào.
Nếu như Phong Hải thật sự có quan hệ cá nhân với Lâm Tố Nghi, kể cả là bạn bè bình thường thì chuyện này cũng không thể nào tin nổi, bởi vì tình huống của Lâm Tố Nghi quá đặc thù.
Một người bị bệnh tim từ nhỏ ngay cả trường học cũng không tới được thì làm sao có thể có quan hệ cá nhân cùng một ông chủ doanh nghiệp ở cách xa vạn dặm, ngay cả bạn bè bình thường gần như Lâm Tố Nghi cũng không có.
Cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hai người nhưng vẫn có thể từ sự trầm mặc khác hẳn với bình thường của Phong Hải mà cảm nhận được, Phong Hải khẳng định đã biến sắc mặt.
Phong Hải khẽ rũ mí mắt xuống, ánh mắt dừng ở trên tờ giấy chuyển tiền kia: “Tờ giấy chuyển tiền này là từ ba năm trước đây, khi đó tôi ở nước ngoài chữa bệnh tình cờ gặp được cô Lâm cũng như nhận được sự giúp đỡ của cô ấy, tôi muốn cảm ơn cô ấy nên chuyển cho cô ấy một khoản tiền, chuyện này có gì là không ổn đâu?”
Trần Minh Tân cũng không tiếp tục nhắc tới Lâm Tố Nghi nữa mà ngược lại chuyển chủ đề câu chuyện sang hướng khác: “Nhắc đến thì Phong tiên sinh thật đúng là phúc lớn mạng lớn, ung thư giai đoạn cuối rồi mà vẫn có thể chữa khỏi được.”