CHƯƠNG 415: LẠI LÀ GƯƠNG MẶT QUEN THUỘC
Tô Yến Nhi nói xong, hình như cũng cảm giác được bản thân nói chưa rõ, giọng điệu có hơi cuống lên: ”Dù sao thì Phong Hải đã chết rồi, cái người mà cô nhìn thấy kia có thể là giả đó.”
Tô Ánh Nguyệt ngây người một lúc mới phản ứng lại.
”Ý của chị là 3 năm trước lúc Phong Hải ra nước ngoài điều trị đã chết rồi, anh ta vốn dĩ không còn sống nữa, mà tên ‘Phong Hải’ bây giờ à mạo danh ư? Người về nước kia cũng là ‘Phong Hải” hiện tại đúng không?”
”Chính là ý này, tôi đến bệnh viện kiểm tra, vì không quen thuộc bệnh viện này lắm nên đi sai đường đến nhà kho, kết quả nhìn thấy giấy chứng nhận tử vong, bên trên ghi tên của Phong Hải, nhưng tôi vẫn không biết là thật hay giả, cụ thể thế nào còn cần cô tự mình đi điều tra lại xem sao.”
Tô Yến Nhi đang đi đường, vì kích động mà tốc độ nói của cô rất nhanh, hô hấp cũng có chút nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt im lặng gật đầu, nghĩ đến Tô Yến Nhi không thấy được mới mở miệng nói tiếp: ”Tôi biết rồi, chị chú ý giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ đi điều tra xem.”
Lời nói Tô Yến Nhi ẩn chứa vẻ sự quan tâm hỏi cô: ”Cô bên đó không có vấn đề gì chứ? Trần Minh Tân chắc là sẽ giúp cô nhỉ?”
”Ừ, chị chăm sóc tốt chính mình đi, cảm ơn chị, tạm biệt.” Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa nói chuyện cô đã li hôn với Trần Minh Tân, sau khi nghe Tô Yến Nhi nói tạm biệt liền lập tức tắt máy.
Cô nắm lấy điện thoại chìm vào suy tư, mãi chưa phục hồi lại tinh thần.
Cô bị dọa đến nỗi tim đập rất nhanh.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, Phong Hải có thể có mục đích xấu nào đó, anh ta không đơn giản chỉ là quan tâm đến cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta không quan tâm đến cô.
Có điều chưa từng nghĩ đến chuyện Phòng Hải này lại không phải là ‘Phong Hải’.
Nếu người đàn ông mà cô vẫn luôn gọi là ”cậu” không phải Phong Hải, vậy anh ta là ai?
Báo cáo xét nghiệm DNA năm đó, sau này cô cũng kiểm tra lại, là thật.
Sở dĩ cô không tìm cơ hội đi xét nghiệm thêm lần nữa là hiện tại chưa từng đụng đến tóc của Phong Hải, hơn nữa cô cũng cảm thấy loại tâm lí này của mình quá mức tiểu nhân.
Nhưng không ngờ kết cục vẫn là cô quá khờ dại.
Nếu sự thật giống như Tô Yến Nhi nói, vậy thì đây nhất định là một âm mưu.
Mà năng lực của tên ‘Phong Hải’ này cũng mạnh thật, có thế che đậy tai mắt người đời, mạo danh người khác cả ba năm mà không ai phát hiện ra, người bình thường sao có thể làm ra chuyện này được.
Càng nghĩ Tô Ánh Nguyệt càng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Cô đổ mồ hôi lạnh ấn số điện thoại của Trần Minh Tân, nhưng lại nhanh trong tắt đi.
Không được gọi cho Trần Minh Tân nữa, cô với anh chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.
Là vậy đó.
Nhưng cô cũng ngồi không yên, công việc không quan tâm đến, lên mạng tìm rất nhiều tin tức liên quan đến Phong thị ba năm trước.
Có điều trong những mẩu tin này dường như không có bóng dáng của Phong Hải.
Bức ảnh tư liệu trên mạng cũng không khác mấy so với tên ‘Phong Hải’ này.
Cô ở Vân Châu, Phong Hải ở Cảnh Thành, nếu cô cứ bất động mà đợi ở đây, thì sẽ không có cách nào tháo gỡ được mối nghi ngờ này cả.
Cho nên việc cấp bách là cô nhất định phải đến Cảnh Thành.
Nghĩ đến đó Tô Ánh Nguyệt bèn xách túi đi ra ngoài.
Cô bước đến cửa phòng làm việc của Lê Bách Lạc, ho khan hai tiếng mới mở miệng nói: ”Trợ lí Lê, cơ thể tôi khó chịu, trong khoảng thời gian này có khả năng sẽ không quay lại công ty, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi nhé.”
”Vâng.”
Tô Ánh Nguyệt nhận được câu trả lời của Lê Bách Lạc, lại che miệng, giả bộ yếu ớt không ngừng ho khan hai tiếng mới xoay người rời đi.
Trong công ty có người của Phong Hải, trước kia cô chỉ cho là Phong Hải để người âm thầm ở đây giúp cô, giờ nghĩ lại Phong Hải phái người đến đây giám sát cô thì đúng hơn.
Không biết lấy cái cớ bị ốm có thể giấu được bao lâu đây.
….
Tô Ánh Nguyệt ra khỏi truyền thông Hải Nguyệt bèn đi thẳng đến sân bay.
Cô mua vé gần nhất bay đến Cảnh Thành.
Lúc tới Cảnh Thành vừa vặn là buổi chiều, cô ở khách sạn mà lần trước Trần Minh Tân ở đó, cũng vừa may căn phòng kia vẫn trống, cô liền thuê nó.
Đứng ở cửa phòng, cô nhớ tới cảnh tượng lần trước mình cùng Trần Minh Tân ở đây.
Cô cười tự giễu, cảm thấy bản thân đúng là tự chuốc lấy đau khổ mà.
Nhưng cô lại vui vẻ chịu đựng.
Không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện khác, việc chính quan trọng hơn, trước khi Phong Hải phát hiện ra hành tung của cô thì cô phải tra ra một ít tin tức hữu dụng mới được.
Cô tắm qua loa, sau khi thay một bộ quần áo đơn giản, đội một chiếc mũ lưỡi trai để ngụy trang bèn đến ngồi trước cửa tập đoàn Phong thị.
Cô đợi rất lâu, đợi đến lúc trời tối đen mới nhìn thấy Phong Hải bị một đám người vây quanh đi ra.
Có thủ hạ đi phía trước mở của xe cho Phong Hải, Phong Hải chuẩn bị xoay người ngồi vào trong xe.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà trước khi ngồi vào trong bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua chỗ Tô Ánh Nguyệt một cái.
Tô Ánh Nguyệt vốn dĩ trốn sau bụi hoa, vị trí của cô cũng khuất sáng, rõ ràng biết Phong Hải không thể nhìn thấy mình nhưng cô vẫn chột dạ rụt vào bên trong.
Đợi đến lúc xe của Phong Hải lăn bánh, Tô Ánh Nguyệt mới vội vàng chặn một chiếc xe đuổi theo sau.
Tài xế hỏi cô: ”Cô muốn đi đâu?”
”Đi theo chiếc xe kia.” Tô Ánh Nguyệt hơi sốt ruột nhìn chằm chằm vào xe của Phong Hải, chỉ lo sẽ bị mất dấu.
Tài xế nghe vậy, ánh mắt sửng sốt nhìn cô nhưng không nói gì thêm, liền đuổi theo sau.
Xe đi chưa được bao lâu thì tài xế nhận được điện thoại, hình như là của đồng nghiệp.
Tài xế vừa nhận điện thoại liền to giọng tán gẫu: ”Tôi chở một cô gái trẻ, theo đuổi đàn ông ấy mà, là một chiếc xe đắt tiền…”
Tô Ánh Nguyệt: ”…”
Lúc tài xế ngắt điện thoại mới kịp phản ứng bản thân vừa nói những gì, hơi xấu hổ nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, muốn nói lại thôi.
Xe của Phong Hải đã dừng lại.
Tô Ánh Nguyệt không có thời gian nghe tài xế muốn nói gì, thẳng tay rút 300 đưa cho tài xế: ”Chú không cần thối lại đâu, cảm ơn.”
Tô Ánh Nguyệt hơi ngạc nhiên khi thấy nhà hàng trước mặt cô không cao cấp lắm.
Phong Hải rất lịch sự, tác phong cũng rất Tây, thích môi trường tao nhã thoải mãi, nhưng nhà hàng này nhìn lại rất bình thường.
Tô Ánh Nguyệt nhịn lại nghi ngờ trong lòng, đi theo vào.
Lúc cô vào đảo mắt một vòng lại không thấy Phong Hải đâu.
Chẳng lẽ là trong phòng bao?
Tô Ánh Nguyệt giống như tùy ý hỏi nhân viên phục vụ: ”Nhà hàng các cô lớn như vậy, có nhiều phòng bao không?”
Nhân viên phục vụ cười híp mắt nói: ”Có hơn 20 phòng ạ.”
Tô Ánh Nguyệt im lặng một lát, nhiều phòng như vậy cô quyết định sẽ không mạo hiểm đi tìm, ở bên ngoài đợi Phong Hải ra vậy.
Cô gọi một xuất cơm đơn giản, không đếm xỉa đến mà chờ Phong Hải.
Cơm cô còn chưa ăn thì Phong Hải đã ra rồi.
Theo sau anh ta còn có hai thủ hạ giống như lúc vào, không còn người nào khác.
Anh ta đi rất vội vàng, cũng không chú ý đến Tô Ánh Nguyệt,
Tô Ánh Nguyệt nhìn lướt qua phòng bao anh ta vừa bước ra, lúc này lại có một người đi ra khỏi đó.
Gương mặt của người này lại rất quen thuộc, Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc há miệng, trong lòng gọi tên người kia!
Lý Yến Nam!