CHƯƠNG 431: CON CỦA CÔ
Trần Minh Tân bán nút thắt này cũng không khó đoán.
Tô Ánh Nguyệt liên hệ với những lời mà trước kia anh đã nói, sắc mặt chợt thay đổi, mở miệng nói: “Anh đang nói Phong Hải, anh ta chính là anh trai của Lâm Tố Nghi, Lâm Hào Kiệt.”
Trần Minh Tân không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn về Lâm Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt cũng thuận theo ánh mắt của anh mà nhìn sang, phát hiện Lâm Mộc Tây cũng đang ngửa đầu tò mò nhìn hai người bọn họ, nháy mắt làm như có thể nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Chẳng lẽ Lâm Mộc Tây có thể nhớ kỹ tên của Lâm Tố Nghi?
Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi thằng bé: “Lâm Tố Nghi là ai?”
Lâm Mộc Tây nháy mắt, mềm mại mở miệng nói: “Dì.”
Bởi vì trong bệnh viện có nhiều người lui tới, cho nên Lâm Mộc Tây được Trần Minh Tân ôm ra, thằng bé vừa dứt lời liền nhích lại gần Trần Minh Tân, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Tô Ánh Nguyệt cười tủm tỉm nhéo nhéo mặt của thằng bé: “Thật thông minh, vậy con có biết Lâm Hào Kiệt là ai không?”
Ánh mắt của Lâm Mộc Tây mê man, rất rõ ràng thằng bé không biết Lâm Hào Kiệt là ai.
Nói cho cùng thì thằng bé cũng chỉ là một đứa nhóc hơn một tuổi, ngoại trừ tên có thể nhớ kỹ tên của Lâm Tố Nghi vẫn luôn như hình với bóng của thằng bé thì ngay cả tên của ba cũng không nhớ được, đó cũng là một chuyện rất bình thường.
Tuy là Tô Ánh Nguyệt không nói xấu Lâm Tố Nghi cái gì, nhưng cô ý thức được sau khi Lâm Mộc Tây biết cô và Trần Minh Tân đang nói chuyện về Lâm Tố Nghi, cứ cảm thấy có chút không tốt.
Dường như Trần Minh Tân nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Tô Ánh Nguyệt, lên tiếng nói: “Chúng ta về nhà rồi nói tiếp.”
Nói xong Trần Minh Tân ôm Lâm Mộc Tây lên xe trước, Tô Ánh Nguyệt đi theo sát ở phía sau.
Trong lúc mà cô muốn bước lên xe lại cảm thấy có người đang quan sát mình, theo bản năng quay lại nhìn thoáng qua ở sau lưng, cũng chỉ nhìn thấy đám người vội vàng lui tới ở bệnh viện.
Có lẽ là ảo giác thôi.
…
Trẻ em có thói quen ngủ trưa.
Về đến nhà, sau khi ăn cơm xong Lâm Mộc Tây liền híp mắt mệt rã rời, cái đầu nho nhỏ cứ nghiêng qua nghiêng lại, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy rất thú vị, đỡ đầu của thằng bé, lại buông ra, rồi lại đỡ…
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Lâm Mộc Tây Bình thường ngoan ngoãn cũng không nhịn được mà bất mãn hừ một tiếng.
Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới mỉm cười bế thằng bé lên, quay đầu nói với Trần Minh Tân: “Em ôm bé lên ngủ trước.”
Có lẽ bởi vì Lâm Mộc Tây đã buồn ngủ rồi, cho nên Tô Ánh Nguyệt vừa để thằng bé lên giường thằng bé rất nhanh liền ngủ thiếp đi, còn ngủ cực kỳ sâu.
Tô Ánh Nguyệt lại đắp kín chăn cho thằng bé, điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa cho tốt, lúc này mới quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Kết quả quay người lại đã nhìn thấy Trần Minh Tân, không biết anh đã đứng đó từ lúc nào.
Không biết anh đã đến đây từ lúc nào, ngay cả một chút âm thanh cũng không có.
Tô Ánh Nguyệt rón rén bước qua đẩy Trần Minh Tân ra rồi sau đó đóng cửa phòng lại mới nói: “Sao anh lên đây rồi, một chút âm thanh cũng không có.
Trần Minh Tân chỉ hơi nâng khóe môi lên, nắm tay cô đi về phía thư phòng.
Anh đã không kịp chờ đợi mà muốn biết kết quả giám định DNA lần này.
Chỉ là kết quả giám định còn phải đợi thêm.
Hai người vừa bước vào thư phòng, Trần Minh Tân liền bắt đầu nói chuyện của Phong Hải với cô.
Trên cơ bản anh đã điều tra được cũng không ít, cũng đoán được chút đỉnh.
Mà Tô Ánh Nguyệt cũng đã sớm không chờ đợi kịp, giọng nói có chút vội vàng: “Anh mau nói cho em biết đi, Phong Hải chính là Lâm Hào Kiệt có đúng không?”
Lâm Hào Kiệt, là người anh trai mà Lâm Tố Nghi không có tin tức ba bốn năm nay.
“Mặc dù chưa có chứng thực cuối cùng, nhưng cũng có thể xác định được Phong Hải chính là Lâm Hào Kiệt.”
Trước tiên Trần Minh Tân cho cô một lời khẳng định, sau đó mới nói: “Từ nhỏ Lâm Tố Nghi đã mắc bệnh tim, từ nhỏ cô ấy đã bỏ tiền để dùng nhiều loại thuốc và nhóm bác sĩ dốc lòng chăm sóc bảo dưỡng sức khỏe, cho đến khi mấy năm trước mới tìm được trái tim phù hợp. Nhưng tình hình cũng có chỗ tốt chỗ xấu, đối với tình hình này của cô ấy, cô ấy phải bỏ ra rất nhiều tiền, cô ấy không có cha mẹ nên sống nương tựa lẫn nhau với anh trai, anh trai của cô ấy cần phải kiếm tiền để chữa bệnh cho cô ấy. Đối với một người con trai không có gia thế tốt đẹp mà là hoàn cảnh bình thường mà nói thì cách kiếm tiền nhanh nhất là gì?”
Anh nói xong liền bình tĩnh nhìn Tô Ánh Nguyệt chăm chú, ra hiệu cô có thể suy đoán tiếp.
Tô Ánh Nguyệt hơi cụp mắt xuống, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.
Tình huống của Lâm Hào Kiệt chính là như vậy, không chỉ không có hoàn cảnh gia đình tốt đẹp, thậm chí còn phải vì chữa bệnh cho em gái mà phải hao tốn một số tiền chữa trị to lớn, có thể nói là rất khó khăn.
Một người bị đè ép bởi khó khăn và nghèo khổ, đến nỗi đến con đường cùng, cách duy nhất có thể nghĩ đến không phải là… phạm pháp à?
Tô Ánh Nguyệt thử thăm dò mở miệng: “Anh ta đã làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, kiếm chút tiền đen để chữa bệnh cho Lâm Tố Nghi?”
Trần Minh Tân cũng không nói suy đoán của cô đúng hay sai, giọng nói mang theo một tia cổ vũ: “Ừm, em đoán chút nữa đi. Lâm Hào Kiệt và Lâm Tố Nghi vẫn luôn ở nước ngoài, tiền chữa trị cần thiết hàng ngày cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, hơn nữa hơi thở trên người Phong Hải cũng không phải là thứ người trong tổ chức xã hội đen bình thường có thể có.”
Lời này của anh đã nói đến đầy đủ rõ ràng, Tô Ánh Nguyệt gần như bật thốt ra: “Anh nói là Lâm Hào Kiệt thật ra là người của Grissy?”
Rốt cuộc Trần Minh Tân cũng đã điều chỉnh vẻ mặt cho đàng hoàng, nghiêm túc nói: “Không chỉ có như vậy, anh còn hoài nghi Lâm Hào Kiệt chính là nhân vật quan trọng trong Grissy.”
Tô Ánh Nguyệt bị vẻ mặt này của Trần Minh Tân lây nhiễm, cô lại nghĩ đến tin đồn liên quan đến Grissy, trong nháy mắt cả người liền phát lạnh.
“Vậy, rốt cuộc mục đích của anh ta là gì?”
Phong Hải tiếp cận cô có mục đích gì? Rốt cuộc là anh ta muốn đạt được thứ gì từ trên người của cô? Hoặc là nói, anh ta muốn thông qua cô để đạt được thứ gì?
Trần Minh Tân cười lạnh: “Cái này à? Đương nhiên phải đi hỏi bản thân của Phong Hải mới biết được.”
Tô Ánh Nguyệt đối với tin tức mà mình mới nghe được cần phải tiêu hóa một chút.
Phong Hải là nhân vật quan trọng trong Grissy, nói cách khác có thể là người lãnh đạo, đồng thời anh ta lại là anh trai của Lâm Tố Nghi.
“Đứa bé thì sao? Lâm Mộc Tây! Phong Hải mang Lâm Mộc Tây đi như thế nào?” Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy rối rắm trong lòng mình không có cách nào giải được.
Trần Minh Tân vốn là không muốn nói với cô sớm như vậy, chỉ là cô đã hỏi ra miệng, anh cũng không có lý do tiếp tục giấu diếm nữa, mặc dù kết quả giám định DNA vẫn chưa có, nhưng mà anh rất có lòng tin với mình.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trần Minh Tân lại có chút khẩn trương.
Anh cố hết sức để cho mình bình tĩnh mới mở miệng nói: “Nếu như anh nói Lâm Mộc Tây có thể là con của em thì sao?”
Tô Ánh Nguyệt sững sốt: “Cái gì?”
Cô muốn phủ nhận theo bản năng, năm đó cô nhảy ra từ cửa sổ, lúc tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện, bụng của mình đã trở về bình thường không có cái gì cả, sao Lâm Mộc Tây có thể là con của cô được.
Một phôi thai chưa đầy một tháng rời khỏi mẹ sao có thể sống sót được, mặc dù cô không phải rất chú ý đến nghề nghiệp chữa bệnh, nhưng cô cũng biết trước mắt trong phạm vi thế giới cũng không có loại kỹ thuật này.
Trước đó Trần Minh Tân cũng đã dự liệu được phản ứng của cô, anh nắm chặt tay của cô, nói nghiêm túc: “Phong Hải là người của Grissy, Grissy có nhóm nghiên cứu chữa trị “K7”.”