CHƯƠNG 438: ĐĂNG KÝ HỘ KHẨU
Dứt lời, Trần Minh Tân trực tiếp đi ra ngoài.
Anh có thể nắm chắc được chắc chắn Lâm Hào Kiệt sẽ mang Lý Yến Nam đến đây.
Lý Yến Nam này thần bí hơn nhiều so với Lâm Hào Kiệt.
Lúc Trần Minh Tân gặp được anh ta, anh ta chỉ là một thầy giáo ở thôn sâu trong ngọn núi nghèo khó, lại tra được anh ta chính là tội phạm bỏ trốn.
Lúc mà anh bắt đầu nghi ngờ Lý Yến Nam thì Lý Yến Nam đã bắt cóc Tô Ánh Nguyệt.
Đối với lời lúc đó Lý Yến Nam nói, sự xuất hiện của Tô Ánh Nguyệt đã cản trở chuyện gì đó của anh ta…
Rốt cuộc thì đã cản trở chuyện gì, đến bây giờ cũng chưa biết được.
Sau đó anh làm hòa với Tô Ánh Nguyệt rồi trở lại thành phố Vân Châu, chuyện càng ngày càng nhiều cho nên cũng không để ý đến người Lý Yến Nam này. Mà người anh sai đi tìm Lý Yến Nam, sau khi tìm ở trong nước lại ra nước ngoài tìm.
Không thể không nói, Lý Yến Nam thật sự rất biết trốn
Vào lúc đó, Trần Minh Tân đã ý thức được thân phận của Lý Yến Nam không hề đơn giản.
Không ngờ lại có liên quan đến “Phong Hải”, nói sâu hơn một chút, chắc chắn anh ta có quan hệ với người của Grissy.
Thân phận của Lý Yến Nam phải bóc mở từng tầng, nhưng lại trả giá bằng sức khỏe của anh.
Không thể khinh thường cái người Lý Yến Nam này được, so với Lâm Hào Kiệt giả mạo làm Phong Hải thì còn khó đối phó hơn.
Dù sao thì Lâm Hào Kiệt vẫn còn có một người em gái ruột, đây là nhược điểm của anh ta.
Mà Lý Yến Nam này…
Thoát khỏi tù tội, làm giáo viên nông thôn…
Danh tính nặng bao nhiêu, nhưng tin tức của anh ta lại khan hiếm.
“Đây là một con sâu bướm…”
“Lông…sáng…”
Cho đến khi nghe thấy âm thanh cuộc đối thoại của phụ nữ và trẻ con, Trần Minh Tân mới phát hiện mình đã đi tới trước cửa phòng làm việc.
Anh đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào lại nghe thấy âm thanh vang dội của Lâm Mộc Tây nhưng lại không rõ ràng lắm vang lên ở bên trong: “Lông lông…trùng…”
Âm thanh mềm mại ngọt ngào chọc cho người khác yêu thích.
Trần Minh Tân nghe thấy như vậy, nhịn không được mà gợi khóe môi.
Thằng nhóc kia…
Ngay sau đó lại vang lên giọng nói của Tô Ánh Nguyệt: “Đúng rồi, cái này chính là sâu róm, còn bên đây là chuồn chuồn…”
Tốc độ nói chuyện của Tô Ánh Nguyệt rất chậm, âm điệu cũng rất dịu dàng.
Dù có cách một cánh cửa Trần Minh Tân cũng có thể tưởng tượng được đôi mắt cong cong uốn thành hình hoa đào, và khuôn mặt dịu dàng của Tô Ánh Nguyệt.
Cửa cũng không có đóng chặt, Trần Minh Tân đưa tay đẩy một chút cửa liền mở ra lộ ra một khe hở.
Thông qua khe hở, anh nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang ôm Lâm Mộc Tây vào trong ngực, cầm điện thoại chỉ vào màn hình dạy thằng bé nhận biết đồ vật trên đó, biểu cảm dịu dàng mà thỏa mãn.
Đột nhiên anh lại cảm thấy trong lòng có chút bực bội, rất muốn hút một điếu thuốc.
Đúng vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng nói của Mạc Tây Du: “Ông chủ, sao lại không đi vào?”
Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ bực bội trên mặt đã biến mất, sắc mặt tự nhiên mà nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Mạc Tây Du cẩn thận quan sát anh một chút, thở dài nói: “Tôi có chút việc muốn nói với ông chủ.”
Trần Minh Tân nghe vậy, trực tiếp quay người đi đến khu nghỉ ngơi ở một bên hành lang khác.
Mạc Tây Du trầm mặc đi theo phía sau anh, sau khi hai người ngồi đối diện nhau, Trần Minh Tân mới mở miệng nói: “Nói đi.”
Mạc Tây Du đẩy đẩy kính mắt theo thói quen, trầm giọng nói: “Ông chủ có nói cho bà chủ biết tình huống sức khỏe của mình không?”
“Tự tôi có tính toán, vẫn là giống như lúc đầu đã nói với cậu, giữ bí mật, không thể nói cho ai biết.”
Trần Minh Tân nói xong lại kéo kéo cà vạt: “Có thuốc lá không?”
“Ông chủ, tôi nhắc nhở cho ông biết tình huống sức khỏe bây giờ của ông nếu như lại hút thuốc chỉ sợ sẽ bị ung thư bao tử, đến lúc đó cho dù có tìm được loại thuốc áp chế tình huống thì cũng không chắc chắn sống được.” Anh ta nói rất thẳng thắn, nhưng cũng là lời nói thật.
Trần Minh Tân hơi ngã người ra phía sau, rốt cuộc cũng không kêu đưa thuốc nữa, lại hỏi: “Tình huống của đứa nhỏ thì sao?”
“Hai người đưa thằng bé đến phòng thí nghiệm của tôi làm kiểm tra hệ thống rồi sẽ đưa ra kết luận”
…
Tô Ánh Nguyệt với Lâm Mộc Tây ngồi đợi trong phòng làm việc một lúc lâu mới đợi được Trần Minh Tân trở về.
Trần Minh Tân đẩy cửa bước vào: “Chờ lâu rồi nhỉ, đi ăn cơm trước thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nắm tay của Lâm Mộc Tây đi tới: “Nói chuyện thế nào rồi? Lâm Tố Nghi đâu rồi?”
Sau khi Trần Minh Tân cúi người ôm Lâm Mộc Tây lên mới nói: “Em không cần phải lo lắng chuyện này, anh sẽ xử lý tốt thôi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói như vậy cũng chỉ đành gạt nhẹ đầu.
Sau khi một nhà ba người ăn cơm xong liền rời khỏi CLB Ngọc Hoàng Cung.
Lúc lên xe, Trần Minh Tân dặn dò tài xế lái xe một câu: “Đến đồn công an.”
Tô Ánh Nguyệt đang muốn hỏi đến đồn công an để làm gì, cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Mộc Tây ở trong ngực mới bừng tỉnh nói: “Muốn đi đăng ký hộ khẩu cho Mộc Tây?”
Trần Minh Tân gật đầu: “Ừm, đăng ký hộ khẩu, có rất nhiều chuyện ở phía sau mới có thể xử lý tốt.”
Tô Ánh Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Dựa theo lý lịch của Lâm Mộc Tây thì đăng ký hộ khẩu thật ra phải gặp chút trắc trở, nhưng cũng may là Trần Minh Tân có quan hệ.
Lúc đến cửa đồn cảnh sát lại gặp Bùi Chính Thành, Tô Ánh Nguyệt không tự chủ nhớ đến một lần vào hai năm trước, cô bị Tô Yến Nhi tìm người cưỡng chế định tiêm thuốc độc vào, sau đó lại bị bắt, lúc được Trần Minh Tân cứu ra cũng gặp được Bùi Chính Thành.
Hiển nhiên, mỗi lần gặp phải những chuyện tương tự thì đều là Bùi Chính Thành xuất mã.
Vừa nghĩ như vậy, Tô Ánh Nguyệt không khỏi có chút tò mò với hoàn cảnh gia đình của Bùi Chính Thành.
Lúc này Bùi Chính Thành đang dựa vào cây cột ở cửa của đồn công an hút thuốc, nhìn thấy một nhà ba người Trần Minh Tân bước xuống xe, anh ta đưa tay bóp điếu thuốc trong tay, sau đó ném vào thùng rác liền nhanh chân đi về phía bên này.
Anh ta đi tới liền trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Mộc Tây, tò mò sờ mặt Lâm Mộc Tây một chút: “Thằng nhóc này.”
Lông mày nhỏ của Lâm Mộc Tây nhíu lại, nhích nhích lại gần Tô Ánh Nguyệt, hiển nhiên rất không thích có người đụng thằng bé.
Bùi Chính Thành thấy phản ứng này của Lâm Mộc Tây, hơi ngẩn người, nói với Trần Minh Tân: “Quả nhiên là con ruột của cậu, lạnh lùng như vậy.”
Tô Ánh Nguyệt áy náy cười cười: “Là sợ người lạ mà thôi, thời gian lâu dài sẽ tốt hơn.”
Một người lớn đối với một đứa bé có một loại tha thứ và trìu mến không nói được, ngay cả dạng cậu chủ bình thường chỉ biết ăn uống vui đùa như Bùi Chính Thành cũng giống như vậy.
Bùi Chính Thành vẫn là không nhịn được mà nhéo nhéo chút thịt trên mặt của Lâm Mộc Tây: “Gọi tiếng chú cho chú nghe một cái, muốn cái gì thì cho cái đó, muốn máy bay hay đại pháo thì chú đều có thể chuẩn bị cho con.”
Lời nói của Bùi Chính Thành nghe rất không đứng đắn, nhưng mà giọng điệu và biểu cảm của anh ta lại cực kỳ nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta một chút, cô tin tưởng rằng một cái máy bay đối với Bùi Chính Thành mà nói cũng không phải là việc khó, nhưng mà loại vật như pháo lớn…
Trần Minh Tân mở miệng đúng lúc: “Đi vào trước đi, ở bên ngoài nóng.”
“Được.”
Bùi Chính Thành lên tiếng, bất thình lình lập tức ôm Lâm Mộc Tây đi vào bên trong.
Đương nhiên Lâm Mộc Tây cảm thấy không vui khi bị cái chú kỳ quái mới gặp lần đầu tiên này ôm lên, thằng bé uốn éo người vùng vẫy.
Bùi Chính Thành vừa đi vào bên trong vừa đưa tay vỗ vỗ lưng của thằng bé: “Nam tử hán đại trượng phu không so đo chuyện nhỏ, ôm một chút cũng không thể mất một miếng thịt nào, mai mốt chú mua máy bay cho con.”
Lâm Mộc Tây thấy giãy dụa vô hiệu, cũng có chút tức giận, trừng mắt nhìn Bùi Chính Thành, lớn tiếng nói một câu: “Cú cú!”
Bùi Chính Thành kiên nhẫn uốn nắn thằng bé: “Là chú!”
Lâm Mộc Tây lại nói lại một lần: “Cú cú…”
Bùi Chính Thành: “…”